Tôi nhếch môi, giọng điệu châm chọc: "Vậy tức là vì tôi khỏe mạnh, nên tôi phải làm trâu làm ngựa? Triệu Cảnh Thành, tôi cưới anh là để làm người hầu à?"
"Không phải… Miểu Miểu, anh biết em chịu khổ khi lấy anh. Anh nhìn thấy hết sự hy sinh của em. Anh xin em đấy! Lần này em hãy nghe lời anh được không?"
Triệu Cảnh Thành thấp giọng cầu xin, chủ động nắm lấy tay tôi, bộ dạng thấp kém đến đáng thương.
Tôi hất tay anh ta ra, nhìn anh ta với ánh mắt ghê tởm.
Vì muốn Tiền Mỹ Lan được hưởng phúc, vì muốn anh ta và cô ta có thể lâu dài bên nhau, đến chiêu này cũng lôi ra dùng.
Anh ta đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm!
Tôi cười lạnh: "Anh muốn làm gì thì làm, không cần bàn bạc với tôi!"
Tôi thấy rõ ràng biểu cảm Triệu Cảnh Thành thả lỏng ra khi nghe tôi nói vậy.
Nhưng tôi lại bồi thêm một câu: "Tôi muốn ly hôn! Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục!"
"Em… tại sao? Tại sao em lại muốn ly hôn?"
Tôi nhếch môi cười, giễu cợt nói: "Tại sao à? Lý do đơn giản như vậy mà anh còn hỏi tôi? Anh và Tiền Mỹ Lan ăn ngon mặc đẹp, còn ném tôi lại trong nhà không quan tâm. Ngay cả cha mẹ anh cũng đẩy cho tôi chăm sóc. Đây không phải biến tôi thành người hầu của nhà anh sao?"
"Em nói chuyện sao khó nghe thế?"
"Tôi cũng không muốn khó nghe, nhưng việc anh làm đâu có ra thể thống gì?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, gằn từng chữ rõ ràng: "Anh nói anh nợ anh trai mình, vậy thì nợ của anh liên quan gì đến tôi? Tôi là người ngoài, tại sao tôi phải thay anh trả?"
"Anh không có ý đó…"
"Anh chính là có ý đó! Nếu anh muốn trả nợ, tôi không ngăn cản. Anh ly hôn rồi cưới Tiền Mỹ Lan, muốn trả thế nào thì trả, muốn chăm sóc cô ta ra sao cũng chẳng ai cản."
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng anh lại kéo tôi vào làm tấm chắn cho hai người, muốn lợi dụng tôi cả đời? Triệu Cảnh Thành, anh không phải người! Anh còn thua cả súc vật! Tôi dựa vào đâu mà phải thay anh gánh nợ? Dựa vào đâu mà phải hy sinh cả đời tôi vì anh?"
Triệu Cảnh Thành bị tôi mắng đến xanh mặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi, giọng run run vì tức giận: "Cô… cô sao lại trở thành người như thế này? Cô thật vô lý!"
Tôi cười lạnh, ánh mắt sắc bén: "Tôi im lặng chịu khổ, phục vụ cả nhà anh thì gọi là thấu tình đạt lý đúng không? Anh thử đặt mình vào vị trí của tôi xem? Nếu anh là tôi, anh có chấp nhận không? Anh chấp nhận để vợ mình mang theo một người đàn bà khác vào quân đội sao? Anh chấp nhận chia sẻ chồng với người phụ nữ khác sao? Anh chấp nhận lãng phí cả đời vì cái tình nghĩa dơ bẩn đó sao?"
"Câm miệng! Tôn Miểu Miểu, sao cô có thể nói như vậy? Tôi đã nhượng bộ rồi, vậy mà cô còn không biết điều?"
Tôi cười khẩy: "Ồ? Anh nhượng bộ thì tôi phải chấp nhận sao? Triệu Cảnh Thành! Anh muốn tôi làm trâu làm ngựa cho nhà anh, làm tấm bình phong cho mối quan hệ mờ ám của anh và Tiền Mỹ Lan, anh mơ đi!"
Tôi chỉ thẳng vào anh, cương quyết nói: "Ly hôn! Tôi nhất định phải ly hôn với anh, cái thứ vô sỉ đến cực điểm này!"
Triệu Cảnh Thành tức giận đến run người, nghiến răng nói: "Cô mơ đi! Cô muốn ly hôn sao? Đừng có mơ! Tôi nói cho cô biết, chúng ta là hôn nhân quân đội, chỉ cần tôi không đồng ý, cô đừng hòng ly hôn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bật cười ha hả, ánh mắt tràn đầy châm biếm: "Bây giờ không phải chuyện anh có đồng ý hay không, mà là tôi muốn ly hôn!"
14
Tôi suýt quên mất điều này, tôi và Triệu Cảnh Thành đúng là hôn nhân quân đội.
Thời đại này, muốn ly hôn trong quân đội không hề dễ dàng.
Nếu Triệu Cảnh Thành không đồng ý, tôi thực sự không có cách nào để ly hôn với anh ta.
Chẳng lẽ được sống lại một đời, tôi vẫn không thể thay đổi số phận của mình?
Chẳng lẽ tôi vẫn phải cam chịu số phận làm trâu làm ngựa cho gia đình anh ta?
Tôi không tin!
Tôi nhất định phải tìm cách để tự cứu lấy mình.
Sau trận cãi nhau ầm ĩ, Triệu Cảnh Thành bị tôi làm cho tức giận bỏ đi.
Tôi biết anh ta chắc chắn sẽ tìm Tiền Mỹ Lan để bàn đối sách.
Tôi hiểu rõ mình không đấu lại anh ta.
Chỉ một câu "hôn nhân quân đội" của anh ta, tất cả nỗ lực của tôi đều thành công cốc.
Anh ta có thể giở trò khiến tôi không ly hôn được.
Anh ta có thể khiến tôi không thể vào đại học.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Nếu Triệu Cảnh Thành không chịu ly hôn, vậy thì tôi sẽ quyết sống c.h.ế.t với anh ta!
Anh ta muốn tôi làm trâu làm ngựa để đưa Tiền Mỹ Lan theo quân?
Được, tôi sẽ theo anh ta mà quậy cho ra trò!
Tôi không tin Triệu Cảnh Thành có thể che trời bằng một tay.
Tôi không được sống yên ổn, thì tất cả đừng mong yên ổn!
Khi tôi còn đang tức giận tính toán, Tiền Mỹ Lan đã tìm tới cửa.
Mặt cô ta vẫn còn sưng vì cái tát của tôi hôm trước. Vừa vào nhà, cô ta đã cất giọng the thé: "Cô còn muốn thế nào nữa? Tôi đã trả lại tiền cho cô rồi, Tôn Miểu Miểu, rốt cuộc cô còn muốn gì?"
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu lạnh lùng: "Cô là cái thá gì mà tôi phải nói cho cô biết kế hoạch của tôi?"