Lựa Chọn Của Kiếp Này

Chương 9



Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm xem Triệu Cảnh Thành đang có tâm trạng gì, tiếp tục ép Tiền Mỹ Lan phải thề độc.  

Tiền Mỹ Lan cũng không phải dạng vừa, thấy tôi ép sát, đột nhiên lùi về sau một cái rồi giả vờ ngất xỉu.  

Cả nhà họ Triệu như trút được gánh nặng, lập tức xông lên đỡ Mỹ Lan, rồi khiêng cô ta đi ngay.  

Còn tôi thì vừa huýt sáo vừa cầm tiền, đi thẳng lên trấn trên.  

Nhà họ Triệu vì muốn bịt miệng tôi, không ngờ lại ném cho tôi hẳn một ngàn tệ.  

Có số tiền này, học phí và sinh hoạt phí đại học của tôi không còn là vấn đề nữa.  

Tôi đem tiền gửi vào sổ tiết kiệm, rồi mua một số đồ dùng cần thiết cho việc học, sau đó mới quay về.  

Lúc về đến nhà, tôi thấy Triệu Cảnh Thành đang có mặt, thậm chí còn đang nấu cơm trong bếp.  

Tôi lập tức giấu kỹ những món đồ mới mua, trong lúc đó, cơm cũng đã nấu xong.  

Anh ta giả vờ như không có chuyện gì, còn gọi tôi ra ăn cơm.  

Có cơm thì tội gì không ăn?  

Tôi thản nhiên ngồi xuống, đánh chén ngon lành, cả những món anh ta gắp cho tôi cũng không từ chối.  

Triệu Cảnh Thành có lẽ tưởng rằng tôi đã nguôi giận, ăn xong liền chủ động tìm tôi nói chuyện.  

"Miểu Miểu, anh đã bàn bạc với cha mẹ và chị dâu rồi, chuyện em phải xin lỗi... bỏ qua đi."  

"Hả?" Tôi nhếch môi, cười lạnh.  

Triệu Cảnh Thành nghiêm túc nói tiếp: "Miểu Miểu, chúng ta là vợ chồng, chuyện trước đây đúng là anh có lỗi, lẽ ra anh nên bàn bạc với em. Vì anh không thành thật nên mới khiến em tức giận, tất cả đều là lỗi của anh, anh xin lỗi em."

12

Tôi nheo mắt nhìn Triệu Cảnh Thành.  

Nếu là Tôn Miểu Miểu của kiếp trước, nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.  

Sau đó, Triệu Cảnh Thành bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây.  

Anh ta bảo tôi chết, tôi chắc chắn không dám sống.  

Nhưng Tôn Miểu Miểu đã c.h.ế.t một lần, bây giờ nghe Triệu Cảnh Thành nói mấy lời này, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.  

"Xin lỗi phải không? Được, tôi nhận. Còn gì muốn nói nữa không?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Triệu Cảnh Thành hơi khựng lại, sau đó tiếp tục: "Anh và Tiền Mỹ Lan không phải như em nghĩ. Từ khi cưới em, trong lòng anh chỉ có em. Còn với Tiền Mỹ Lan, anh chỉ có trách nhiệm mà thôi."  

"Được rồi, nói thẳng vào trọng điểm đi."  

Anh ta do dự một lúc, rồi cẩn trọng mở miệng: "Là thế này, sức khỏe chị dâu không tốt, mẹ góa con côi, anh nghĩ nếu cứ mãi chăm sóc sẽ khiến em không vui. Vậy nên anh đã tìm được một cách giải quyết dứt điểm."  

Tôi nhướng mày: "Cách giải quyết gì?"  

"Bên quân đội có một suất cho thân nhân theo quân. Vốn dĩ, anh định để em mang con theo cùng…"  

Tôi không đợi anh ta nói hết, lập tức tiếp lời: "Chuyện tốt như vậy sao? Vậy tôi đi thu dọn ngay, mang con theo anh nhập ngũ!"  

Triệu Cảnh Thành nổi gân xanh trên trán, hiển nhiên cực kỳ tức giận với thái độ của tôi. Nhưng lúc này không phải là lúc để nổi giận, anh ta phải dỗ dành tôi trước.  

"Không phải… em để anh nói hết đã, Miểu Miểu…"  

Anh ta tạm dừng một chút, rồi tiếp tục: "Anh định để suất đó cho chị dâu. Như vậy, sau này anh không cần lo lắng trợ cấp cho mẹ con họ nữa. Còn toàn bộ lương bổng và trợ cấp của anh, anh sẽ gửi hết cho em, em muốn tiêu thế nào cũng được."  

Tôi cười mà như không cười: "Nói cách khác, anh định mang mẹ con Tiền Mỹ Lan theo quân, còn tôi và con anh thì bị bỏ lại đây?"  

Triệu Cảnh Thành vội vàng xua tay: "Không phải anh mang Tiền Mỹ Lan theo, mà là chúng ta để suất đó cho chị ấy, như vậy sau này không cần lo lắng gì về chị ấy nữa."  

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn, cười khẩy: "Thế này có khác gì việc anh mang mẹ con cô ta theo quân không? Chẳng phải vẫn chỉ là bình mới rượu cũ thôi sao?"  

Tôi nheo mắt lại, giọng nói chậm rãi nhưng mang theo hơi lạnh bức người: "Tôi thật sự thắc mắc, tại sao mọi chuyện tốt đẹp đều dành cho Tiền Mỹ Lan, còn mọi chuyện xấu xa đều đổ lên đầu tôi?"  

Tôi nhìn thẳng vào mắt Triệu Cảnh Thành, gằn từng chữ: "Triệu Cảnh Thành, Triệu Kinh là con của tôi và anh đúng không?"  

Anh ta nhíu mày, giọng hơi khó chịu: "Tất nhiên rồi, còn phải hỏi sao?"  

Tôi cười lạnh: "Vậy thì lạ quá. Tại sao anh không thương con ruột của mình, mà lại thương vợ và con trai của anh trai mình?"  

Tôi nghiêng đầu, nheo mắt đầy khiêu khích: "Hay là… Triệu Phổ không phải con trai của anh trai anh, mà là con ruột của anh?"

13

"Em nói bậy!" Triệu Cảnh Thành tức giận bật dậy khỏi ghế.  

Tôi cười lạnh, chậm rãi nói: "Tôi nói bậy hay không, trong lòng anh rõ nhất. Tôi chỉ thấy lạ thôi, hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà anh không thấy con trai ruột của mình sao? Nó gầy trơ xương thế nào rồi? Còn nhìn xem Triệu Phổ kia, chậc chậc chậc… Không biết còn tưởng cha nó mới là sĩ quan trong quân đội đấy."  

Sắc mặt Triệu Cảnh Thành tức đến đỏ bừng: "Tôn Miểu Miểu, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Sao lại trở nên ngang ngược như thế? Em có biết anh đang nghiêm túc bàn bạc với em không?"  

Tôi nhướng mày, cười nhạt: "Bàn bạc với tôi? Tôi không đồng ý, tôi muốn theo quân!"  

"Không thể nào! Nếu em theo quân, cha mẹ anh phải làm sao? Còn chị dâu sức khỏe yếu thì sao?"