Tôi lắc đầu, trước tiên dọn dẹp nhà cửa, sau đó mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để mang theo.
Ba năm hôn nhân với Giang Thư Tự, năm thứ hai anh đã dọn ra ngoài, dù có để lại gì đó thì qua hai năm dài đằng đẵng cũng đã phai mờ.
Giống như cuộc hôn nhân lặng lẽ này, mọi cay đắng và ấm ức trong đó, chỉ có tôi là người rõ nhất.
Đồ vật mà tôi cẩn thận thu dọn từng chút một chính là những tấm bằng khen phủ kín cả một bức tường, những bức ảnh chụp cùng đồng đội, và những cả tấm huy chương.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi nhẹ nhàng gỡ từng tấm một, cẩn thận kẹp vào trong sổ.
Đến khi dọn dẹp xong tất cả, mặt trời cũng đã khuất bóng.
Tôi ôm chặt cuốn sổ dày cộp, lướt nhẹ ngón tay lên bìa, rồi khẽ thở dài… Đây là thứ cuối cùng níu giữ tôi với nơi này.
Ngày áp chót trước khi rời Bắc Kinh.
Tôi dậy từ sáng sớm, đến khu chợ rút gần nửa tháng lương mua một đống đồ mang về đội.
Nhân lúc các đồng đội vẫn đang tập luyện, tôi lặng lẽ đặt những món quà lên bàn của từng người.
"Cốc sứ của đội trưởng đã đến lúc thay rồi."
"Lót giày của Đại Dũng và Tiểu Triệu cũng cũ mất rồi."
"Lần trước đi cứu hỏa làm tay của Từ Nam Dương bị nứt nẻ, lọ kem dưỡng này là cho cậu ấy…"
Tôi vừa đếm từng món đồ vừa lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến nhóm đàn ông cao to, mắt đỏ hoe đã đứng chật kín trước cửa.
Tiểu Triệu vào đội cứu hộ từ năm 19 tuổi, còn nhỏ tuổi nên dễ xúc động, không kìm được nghẹn ngào: "Huhu... Đội phó Khương..."
Nghe thấy tiếng gọi, tôi lúng túng quay lại, mới phát hiện cả đội đã đứng đó từ lúc nào.
Những người bình thường xông vào đám cháy không chút do dự, lúc này lại đỏ mắt, lưu luyến nhìn tôi.
Mũi tôi cũng cay xè, nhưng cố tỏ ra nhẹ nhõm: "Làm gì mà cứ như tôi đi không trở lại thế."
Tiểu Triệu và Từ Nam Dương đồng thanh: "Thật không, đội phó Khương?"
Tôi không dám hứa nên im lặng không đáp.
Bởi vì… tôi thực sự sẽ không quay lại nữa.
"Sau này mọi người có thể đến Thượng Hải thăm tôi mà." Tôi chỉ có thể nói vậy.
Không khí sau câu nói ấy hoàn toàn chìm vào lặng lẽ.
Từng là đồng đội vào sinh ra tử, giao phó cả tính mạng cho nhau, ai cũng hiểu được… có lẽ lần chia tay này chính là từ biệt.
Mọi người đều mím chặt môi, không ai dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần mở miệng là nước mắt sẽ tuôn trào.
Chỉ có Từ Nam Dương tiến lên, nhét vào tay tôi một xấp tiền đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Đội phó, nghe nói Thượng Hải đắt đỏ lắm… Đây là chút tấm lòng của mọi người, cô đừng từ chối nhé."
Tôi nghe cậu ấy nói vậy thì cũng không đành lòng chối từ, chỉ nghĩ chừng nào đến Thượng Hải rồi sẽ gửi lại cho mọi người.
Tôi ở lại ăn bữa cơm trưa cuối cùng với đội trưởng và các anh em đồng đội trong căn tin.
Lúc sắp đi, Đại Dũng đột nhiên hỏi: "Đội phó Khương không qua bên quân khu để tạm biệt quân đoàn 4 sao?"
Bao năm qua, mỗi lần đội cứu hộ làm nhiệm vụ đều được quân đoàn 4 hỗ trợ nên ít nhiều gì cũng có tình đồng đội.
Nhưng vừa nhắc đến quân đoàn 4, tôi liền nghĩ ngay đến Giang Thư Tự.
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không cần đâu, đến lúc đó tôi nói với đoàn trưởng Giang một tiếng là được rồi."
Nói xong, tôi từ biệt đồng đội, đi đến bệnh viện.
Dù sao cũng chỉ còn một ngày là rời đi, chuyện ly hôn cũng nên báo cho Giang Thư Tự biết.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, vừa hỏi thăm xong, tìm đến trước phòng bệnh của Kỷ Sầm Sầm…
Tôi đã chứng kiến ngay cảnh cô ta với sắc mặt tái nhợt, nép vào lòng Giang Thư Tự, dịu dàng gọi: "Chồng ơi."
Hai chữ ấy như một viên đá rơi xuống lòng tôi.
Nhưng sau khi gợn lên một chút xao động, nó cũng nhanh chóng lặng xuống không dấu vết.
Chương 9
Tay tôi dừng giữa không trung, nhưng rồi vẫn không đẩy cửa vào.
Dù sao thì tôi và Giang Thư Tự cũng đã đi đến điểm cuối.
Từ nay về sau, ai gọi anh là chồng, ai ở bên cạnh anh… cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Nghĩ thông suốt, tôi từ bỏ ý định mở cửa, xoay người đi tìm y tá để thay thuốc trên tay.
Thật kỳ lạ… trước đây khi Giang Thư Tự chăm sóc, vết thương của tôi cứ mãi không lành.
Nhưng khi ánh mắt anh quay trở lại bên Kỷ Sầm Sầm, vết thương của tôi lại lành rất nhanh.
Có lẽ ngay từ ban đầu, tôi và Giang Thư Tự đã không phù hợp rồi, bây giờ mọi thứ chỉ đang quay về đúng quỹ đạo mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi thay băng xong, tôi đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Không ngờ, vừa bước qua cổng chính, một giọng nói gấp gáp từ phía sau vang lên: "Mộ Tảo!"
Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng tôi nghe Giang Thư Tự giải thích.
Giang Thư Tự nghẹn lời, anh quan sát sắc mặt tôi rồi như chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi:
"Em… không giận sao? Kỷ Sầm Sầm nói thích anh, gọi anh là chồng, em cũng không quan tâm sao?"
Khoảnh khắc đó, tôi lại nhớ đến giấc mơ mà mình liên tục mơ thấy gần đây. Trong mơ, tôi đã c.h.ế.t vì cứu Kỷ Sầm Sầm; sau khi tôi chết, cô ta và Giang Thư Tự kết hôn.
Tim tôi chợt thắt lại: "Trẻ con không hiểu chuyện, tôi cũng không…"
Tôi còn chưa nói hết câu, sắc mặt Giang Thư Tự chợt trầm xuống:
"Con bé không còn nhỏ nữa! Nó đã đủ 18 tuổi, đáng lẽ phải biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm!"
Tôi không ngờ phản ứng của anh lại mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng chẳng phải trước đây, chính anh đã nói với tôi những lời này sao?
Giờ d.a.o cứa vào chính mình, lại không chịu nổi ư?
Tôi liếc nhìn bầu trời, ánh chiều đã dần buông, bèn nhắc nhở: "Kỷ Sầm Sầm chỉ có một mình trong bệnh viện, anh đi lâu vậy ổn không?"
Sắc mặt Giang Thư Tự càng trở nên u ám, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng tôi không còn muốn nghe, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Đêm đó, tôi vừa nằm xuống giường đã nhắm mắt ngủ, nhưng cả đêm lại trằn trọc, không tài nào yên giấc.
Ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Hai bên đường, những tán cây xanh non vươn mình đón nắng, tất cả như đang khẽ khàng báo hiệu một khởi đầu mới.
Để tránh đồng đội đến tiễn, tôi dậy từ khi trời còn chưa sáng.
Tôi đặt tờ phán quyết ly hôn lên bàn, xách hành lý rồi rời đi.
Vừa bước xuống lầu, tôi chợt thấy một bóng lưng thẳng tắp đứng dưới bậc thềm.
Người ấy như muốn đi lên, nhưng lại chần chừ không bước.
Tôi cứ nghĩ là đồng đội, nhưng nhìn kỹ lại, mới nhận ra đó là Giang Thư Tự.
Vừa trông thấy tôi, ánh mắt anh lập tức sáng lên, nhanh chóng tiến đến, nắm lấy tay tôi.
"Mộ Tảo, tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi."
"Anh sẽ giải thích rõ ràng với Kỷ Sầm Sầm."
"Bệnh viện anh cũng đã sắp xếp xong rồi, hôm nay anh sẽ chuyển con bé đến một bệnh viện ở ngoại ô. Dù là chấn động não hay vấn đề tâm lý, anh đều sẽ nhờ người khác chăm sóc nó."
Giang Thư Tự thở phào, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm:
"Chờ anh đưa con bé đến bệnh viện xong, chúng ta có thể ở bên nhau như trước rồi."
Lòng tôi khẽ rung lên một nhịp, có lẽ vì sắp rời đi, hoặc có lẽ… vì câu nói ấy đã đến quá muộn.
Tôi thật sự muốn hỏi: "Giang Thư Tự, sao anh không làm những điều này sớm hơn?"
Nhưng rồi, tôi chẳng nói gì cả.
Vì bây giờ nó không còn quan trọng nữa.
Một cuộc hôn nhân đã quá hạn sử dụng, dù có cố gắng hàn gắn thế nào cũng chỉ là vô ích.
Tôi đứng yên tại chỗ, để mặc Giang Thư Tự nắm lấy tay mình.
Anh nhìn tôi, ánh mắt chân thành: "Chờ anh về."
Hàng mi tôi khẽ run lên, nhưng vẫn né tránh ánh nhìn ấy, chỉ nhẹ giọng đáp: