Giang Thư Tự không nhận ra sự khác thường, chỉ khẽ cười, buông tay rồi quay người rời đi.
Có lẽ vì cuối cùng cũng xác định được điều mình muốn, nên tâm trạng anh tốt đến mức chẳng nhận ra điều gì khác lạ.
Hoặc có lẽ, anh lại một lần nữa vô thức bỏ quên tôi.
Từ đầu đến cuối, Giang Thư Tự hoàn toàn không để ý rằng trên tay tôi có một chiếc vali nhỏ.
Và ngay khi anh lên chiếc xe địa hình của mình, tôi cũng bước lên chuyến xe buýt đi đến ga tàu hỏa.
Hai chiếc xe ngược chiều nhau, càng lúc càng xa.
Qua khung cửa kính rung nhẹ, tôi lặng lẽ dõi theo căn nhà từng giam cầm tôi suốt 3 năm qua cùng với cuộc hôn nhân ấy — ngày càng xa, ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tôi dời ánh mắt, nhìn về phía trước.
Câu nói "chờ anh về" của Giang Thư Tự vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Nhưng tôi sẽ không chờ nữa.
Tôi đã chờ quá lâu, hơn một năm ròng rã, lâu đến mức không muốn nhớ lại nữa.
Tôi cất tờ giấy chứng nhận ly hôn vào túi, khóe môi khẽ cong lên.
Từ nay, tôi chỉ là chính mình... Là Khương Mộ Tảo của nhân dân, là người sẽ tiếp tục phục vụ Tổ quốc.
......
Xuống tàu, tôi thấy người của đội cứu hộ đã đứng chờ sẵn.
Người lái xe là một người ít nói, suốt quãng đường gần như không thốt ra lời nào.
Trong túi tôi vẫn còn đầy ắp đồ ăn vặt và lương khô mà Từ Nam Dương đã nhét vào trước lúc tôi đi.
Tôi nhìn khung cảnh bên ngoài lướt qua vun vút, cảm giác có chút hư ảo.
Tôi đã rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi thành phố nơi mà tôi lớn lên từ nhỏ.
……
Khi đến nơi, chỉ huy viên đã đứng chờ sẵn ở cổng.
Nhìn thấy tôi bước xuống xe, tất cả đồng loạt đứng nghiêm, giơ tay chào:
“Chào mừng đồng chí Khương Mộ Tảo đến với đội cứu hộ Thượng Hải!”
Tôi chỉnh lại quân phục, nghiêm túc giơ tay chào đáp lễ.
Tiếng hô vang dội xua tan mọi mệt mỏi trên suốt chặng đường dài.
Tôi hít sâu một hơi, để lại tất cả quá khứ phía sau.
Chỉ huy viên bước lên, nở nụ cười, đưa tay về phía tôi:
“Đồng chí Khương, vất vả rồi. Đội cứu hộ Thượng Hải mới thành lập, sau này vẫn cần chúng ta cùng nhau nỗ lực để xây dựng đội vững mạnh hơn.”
Tôi nắm chặt bàn tay thô ráp nhưng tràn đầy nhiệt huyết ấy, trong lòng cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
“Đây là đội trưởng Phương Tử Kỳ, còn đồng chí sẽ đảm nhận vị trí đội phó.”
Chỉ huy viên chỉ về phía người đàn ông với thân hình cao lớn, ánh mắt cương nghị đang đứng đầu hàng.
Tôi chủ động đưa tay:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mong được chỉ giáo, đội trưởng Phương.”
Phương Tử Kỳ bắt tay tôi, gật đầu:
“Cùng nhau cố gắng.”
Người lái xe phía sau giúp tôi xách hành lý, cả nhóm cùng nhau bước vào đội.
Môi trường ở đây không khác mấy so với đội cứu hộ Bắc Kinh.
Sân huấn luyện rộng lớn, các đội viên vẫn đang miệt mài tập luyện, mồ hôi chảy dài trên gương mặt rám nắng.
Phương Tử Kỳ đi bên cạnh, giới thiệu sơ lược:
"Đây là sân huấn luyện... phía bên kia là tòa nhà hành chính... tòa nhà ngoài cùng bên trái là nhà ăn... còn đây là khu ký túc xá."
Chúng tôi đi một vòng tham quan, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng ký túc xá của tôi.
Là một phòng đơn, sạch sẽ, không vương chút bụi bẩn.
Bàn làm việc, tủ quần áo, chăn gối,... mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
"Cảm ơn mọi người nhé." Tôi nhận lấy hành lý, mỉm cười chào mọi người.
Phương Tử Kỳ không nói gì thêm, lặng lẽ giúp tôi chuyển đồ vào phòng.
Lúc sắp xếp hành lý, tờ giấy chứng nhận ly hôn vô tình rơi ra từ túi xách.
Ánh mắt Phương Tử Kỳ lướt qua, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ấy đã dời đi, không hỏi bất cứ điều gì.
Từ đầu, chuyện giữa tôi và Giang Thư Tự vốn đã được giấu kín, thì đến lúc kết thúc cũng chẳng cần ồn ào.
Tôi lặng lẽ nhặt tờ giấy lên, cất lại vào túi.
Sau khi mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, chỉ huy viên còn đưa cho tôi một số vật dụng thiết yếu.
Nhìn căn phòng đơn giản nhưng ngăn nắp, tôi cảm thấy an tâm hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trải xong chăn nệm, tôi ngồi xuống bàn làm việc bên cửa sổ, nhìn ra ngoài là một mảng xanh mướt.
Có lẽ lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua vài chậu cây đặt ở đây, coi như hoàn thành tâm nguyện trước kia.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến Giang Thư Tự.
Anh nói: "Chờ anh về."
Có lẽ bây giờ, anh đã đưa Kỷ Sầm Sầm đến bệnh viện.
Biết đâu chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ nghe được tin vui từ hai người họ.
Ra khỏi phòng, tôi bắt gặp vài đội viên tò mò nhìn mình, cũng có người mỉm cười gật đầu chào.
Phương Tử Kỳ dành chút thời gian giới thiệu cho tôi về quần áo bảo hộ, đồng phục đội cứu hộ, cùng vị trí kho dụng cụ.
Tôi im lặng gật đầu, ghi nhớ tất cả.
Trên quảng trường tập trung, một tấm băng rôn lớn treo ngay chính diện:
“Vì dân phục vụ.”
Tôi tham gia huấn luyện cùng mọi người.
Dù có danh đội phó, nhưng vì tôi mới đến nên mọi người vẫn chưa thực sự tin tưởng vào năng lực của tôi.
Thay vì vội vàng thể hiện, tôi chọn bắt đầu từ những điều cơ bản, rèn luyện cùng đồng đội một cách thực tế nhất.
Mấy ngày huấn luyện trôi qua.
Đến một buổi sáng, tiếng còi báo động bất ngờ vang lên.
“Có người rơi xuống nước ở công viên Đại Dương! Đội 1 lập tức xuất phát!”
“Có trẻ em bị mắc kẹt trong nhà ở khu dân cư an sinh!”
Chương 11
Tiếng còi báo động dồn dập thúc giục.
Tôi lập tức lao đến tủ đồ, nhanh chóng mặc đồ cứu hộ rồi nhảy lên xe.
Phương Tử Kỳ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, vừa chỉ huy vừa hỏi: “Cô biết bơi không?”
“Biết!” Tôi dứt khoát gật đầu.
“Cô đến công viên Đại Dương!” Anh ấy chỉ về một chiếc xe, sau đó xoay người lên xe khác.
Tôi lập tức hiểu ý, dẫn đội của mình nhanh chóng lên xe, thẳng tiến đến công viên.
Công viên Đại Dương là một địa điểm nổi tiếng trong khu vực, với những hồ nước nhân tạo lớn.
Thời tiết ngày càng oi bức nên nhiều gia đình đưa con cái đến đây vui chơi, tận hưởng không khí mát mẻ.
Dù các hồ đã được rào chắn cẩn thận, biển cảnh báo đặt ở khắp nơi, nhưng vẫn không tránh khỏi những trường hợp trẻ nhỏ hiếu động hoặc sơ suất ngã xuống nước.
Khi tôi đến nơi, khu vực xung quanh hồ đã chật kín người.
Tôi nhanh chóng cầm lấy phao cứu hộ, lao nhanh về phía trước: "Đội cứu hộ đây! Tránh đường!"
Vừa nhìn thấy người đang chật vật vùng vẫy giữa hồ, tôi lập tức nhảy xuống không chút do dự.
Trên bờ, một người hốt hoảng thuật lại tình huống:
"Lúc đầu có một cô gái nhảy xuống hồ, rồi một chàng trai lao xuống cứu cô ấy, nhưng cả hai đều không nổi lên nữa!"
Một đồng đội của tôi cũng vội nhảy xuống hỗ trợ.
Tôi lặn sâu xuống đáy hồ, sau vài giây tìm kiếm thì phát hiện một cô gái trẻ đang bất động, cơ thể từ từ chìm xuống.
Tôi bơi hết sức về phía cô gái, nhanh chóng nắm lấy tay rồi kéo lên mặt nước.
Cô gái đã bất tỉnh, tôi vội vòng phao cứu hộ qua người cô, dồn sức bơi về phía bờ.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô gái, lòng tôi chùng xuống, chỉ có thể thở dài một hơi, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ bơi.
Cuối cùng cũng đến bờ, vài người tốt bụng trên bờ vội tiến đến giúp tôi kéo cô gái lên.
Tôi không kịp thở lấy một hơi mà tức khắc bắt đầu sơ cứu.
Cô gái rơi vào trạng thái sốc, tôi lấy dị vật trong miệng cô ấy ra rồi tiến hành hồi sức tim phổi.
Cùng lúc đó, đồng đội tôi cũng vừa đưa chàng trai lên bờ.
Sau vài nhịp ép tim, cô gái khẽ ho khan, rồi dần dần lấy lại nhịp thở.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vội bế cô gái lên, lớn tiếng hô: "Tránh đường! Tránh đường! Mau đưa đến bệnh viện!"
Đám đông vội vã tản ra, nhường đường khi tôi ôm cô gái chạy thẳng đến xe cấp cứu.
Trên đường đến bệnh viện, ký ức bất chợt ùa về… ngày đó, tôi cũng từng ôm Kỷ Sầm Sầm người đầy m.á.u lao đến bệnh viện trong cơn hoảng loạn.
Khi đó, tôi sợ cô ta thực sự c.h.ế.t đi, sợ sự việc này sẽ ảnh hưởng đến lệnh điều động của mình.
Sợ rằng Giang Thư Tự sẽ nghĩ tôi là người ép c.h.ế.t Kỷ Sầm Sầm.
Nhưng tất cả những điều đó, bây giờ đã chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Sau khi đưa cô gái vào phòng cấp cứu, xác nhận cô gái đã qua cơn nguy hiểm, tôi chuẩn bị rời đi thì bất ngờ cô tỉnh lại.
Vừa mở mắt nhìn thấy tôi, cô gái bỗng òa khóc nức nở.