Lựa Chọn Phu Quân

Chương 2



Cháu trai bên nhà mẹ đẻ của bà là một tên ngốc, lúc sinh ra bị ngạt trong bụng mẹ quá lâu nên hỏng mất não.

Con gái của đích mẫu không nỡ gả cho tên ngốc đó. Thế nên bà muốn ta gả sang.

Nhưng ta không cam lòng. Tuy ta trông có vẻ thật thà, nhưng trong lòng lại rất có chủ kiến.

Ta nghĩ, cùng lắm thì cứ ốm một trận thập tử nhất sinh, để La Diệc Chu thấy ta bệnh nặng sắp chết, cảm thấy ta khó nuôi, từ đó mà từ bỏ ý định cưới vợ.

Tối đó ta ra ngoài hóng gió lạnh, còn tắm nước lạnh. Nhưng thân thể lại quá đỗi khỏe mạnh, chẳng hề bị cảm lạnh chút nào.

Ngược lại, nửa đêm La Diệc Chu đọc sách không cẩn thận nên bị nhiễm lạnh.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Đích mẫu mở rộng tấm lòng từ bi cho ta đến thăm y.

La Diệc Chu nằm trong chăn bông cũ nát ho khan.

Y thấy ta, liền bảo ta đừng đến gần kẻo bị lây bệnh.

Rất tiếc, từ nhỏ ta đã khỏe mạnh. Theo lời đích mẫu nói, ta vừa sinh ra đã nặng mười cân.

Mẹ ta vì khó sinh mà qua đời.

Cho nên ta luôn không được người nhà yêu quý. Nhưng ta cũng chẳng muốn hầu hạ y.

Giả vờ mang thuốc bổ đến, La Diệc Chu quay mặt đi, mắt đỏ hoe.

"Lâm Bảo nhi, nàng không đáng phải hy sinh nhiều vì ta như vậy!"

Cái nhà rách nát này, y nghĩ ta muốn đến lắm sao?

Thuốc bổ là của đích tỷ dùng để bồi bổ thân thể, ta tiện đường lấy thôi, y sẽ không nghĩ là ta đặc biệt nấu cho y chứ?

Người này thật dễ cảm động. Ta vừa định giải thích với y, liền nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng "Ca ca" nho nhỏ.

La Diệc Chu ho khan nói vọng ra ngoài: "Sấu Sấu ngoan, đừng vào! Ca ca bị cảm lạnh rồi!"

Giọng nói nhỏ bé ngoài cửa mang theo tiếng khóc: "Sao ca ca lại ốm rồi? Có phải vì kiếm tiền cho chúng ta nên mới đổ bệnh không?"

Nói rồi, chủ nhân của giọng nói nhỏ bé ấy đẩy cửa bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đó là một cô bé lem luốc, cả khuôn mặt chỉ có răng và tròng mắt là màu trắng. Phần còn lại toàn là bụi bẩn, trông như một cô bé ăn mày.

Cô bé vừa nhìn thấy ta liền ngẩn người một lát, rồi rụt rè đứng đó không dám tiến lên.

La Diệc Chu dịu dàng nói: "Sấu Sấu đừng sợ, đây là Lâm Bảo nhi tỷ tỷ, là vị hôn thê của ca ca."

Lúc này Sấu Sấu mới cẩn thận đi tới, mang theo một mùi chua loét, xông lên khiến ta muốn bịt mũi.

Bản thân La Diệc Chu còn sắp c.h.ế.t đói, lại có lòng cứu giúp một đôi mẹ con.

Người mẹ hơi điên loạn, cô con gái nhỏ thì lem luốc.

Nghe nói người mẹ bị kẻ trộm đánh trọng thương, La Diệc Chu ngày đêm chép sách, còn giúp người khác làm bài tập, kiếm được bao nhiêu tiền đều dồn hết vào hai mẹ con họ.

Ta thậm chí còn nghi ngờ Sấu Sấu là con riêng của y.

Nhưng xét theo tuổi tác, khi Sấu Sấu sinh ra, La Diệc Chu còn chưa trưởng thành.

Hai người một lớn một nhỏ, một nghèo một bẩn, đều dùng đôi mắt đáng thương nhìn ta.

Tuy ta là kẻ ham phú quý, nhưng cũng có một trái tim mềm yếu.

Ta theo Sấu Sấu đi xem mẹ của cô bé. Nữ tử đó nằm trên đất, dù quần áo rách nát tả tơi vẫn có thể thấy được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nếu bà không phải là kẻ điên, không biết sẽ đẹp đến nhường nào.

Ban đầu La Diệc Chu cứu Sấu Sấu, nhưng đã cứu một người thì cũng chẳng khác gì cứu thêm người nữa.

Hai mẹ con này dạo gần đây chỉ trông cậy vào La Diệc Chu mà sống.

Mẹ của Sấu Sấu mắc bệnh điên, tình trạng lúc tốt lúc xấu, nghe nói hai mẹ con này đến kinh thành tìm người thân..

Một lần tình cờ, mẹ Sấu Sấu bị ngã đập đầu, người trở nên ngớ ngẩn. Thêm vào đó không được cứu chữa, bệnh tình ngày càng nặng.

Sấu Sấu còn nhỏ tuổi đã phải ngày đêm canh chừng mẹ mình khỏi chạy ra ngoài làm hại người khác.

La Diệc Chu thương xót cô bé, liền nhịn ăn nhịn uống để mang đồ ăn đến.

Thế là hay rồi, ta ra ngoài một chuyến, lại mất thêm mấy lượng bạc.

Ta thấy chuyện này ngày càng không đúng. Sao lần nào gặp La Diệc Chu ta cũng phải mất của? Không phải hắn cố ý đó chứ?