Lựa Chọn Phu Quân

Chương 3



Cha ta rất ưng ý La Diệc Chu. Ông nói y là một quý tử xuất thân nghèo khó. Ta nghĩ cha ta chắc là không có con trai nên bị mất trí rồi.

Một tên nghèo mạt rệp như thế, lại còn không có địa vị quyền thế. Không được, ta phải nhanh chóng thoát khỏi hắn.

Gần đây ta để mắt tới Tống đại nhân thường xuyên đến tìm cha ta. Tống đại nhân không lớn tuổi, năm nay mới ngoài hai mươi, vợ đã mất của hắn cũng như mẹ ta, đều c.h.ế.t vì khó sinh..

Chẳng qua ta may mắn sống sót, còn vợ con của Tống đại nhân thì đều mất cả.

Bao nhiêu năm nay cũng không tái giá.

Tuy là một gã góa vợ, nhưng hơn hẳn cháu trai nhà mẹ đẻ của đích mẫu, hơn hẳn lão gia tám mươi tuổi, gia thế cũng hơn La Diệc Chu gấp trăm lần.

Người ta ít nhất ở kinh thành cũng có nhà cao cửa rộng, còn có rất nhiều người hầu hạ. Ăn mặc mang vác không biết bao nhiêu phú quý, nếu có thể gả cho hắn… Dù sao cũng hơn gả cho La Diệc Chu!

Thế là, khi Tống đại nhân đến lần nữa, ta uốn éo bước ra. Ta thật sự quá thật thà, trong miệng đích mẫu ta là kẻ ngốc đần độn.

Trong miệng cha ta… Ông ta căn bản không nhớ ta là do thiếp nào sinh ra. Nếu không phải ta còn có vài phần bóng dáng của mẹ ta, chắc ông ta có thể coi ta như nha hoàn trong nhà.

Cho nên, sau khi Tống đại nhân cảm nhận được sự chân thành nồng nhiệt của ta, thăm dò hỏi ta có phải muốn tìm đường cho La Diệc Chu không?

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

"Tứ cô nương, không phải ta nói nàng, nàng còn trẻ tuổi, không nghĩ đến việc khuyến khích vị hôn phu, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến những ý đồ đen tối, như vậy không được đâu!"

Mắt đưa tình cho kẻ mù, uổng công!

Bên phía Tống đại nhân không đi được, ta lại để mắt tới nhị biểu ca của đích tỷ.

Sở dĩ đích mẫu không gả ta cho vị nhị biểu ca này, chính là vì hắn là một trong số ít những người cháu trai bên nhà đích mẫu khá bình thường, có năng lực và còn biết đọc sách.

Một người cháu trai như vậy, tuy là thứ xuất, nhưng chỉ cần hắn chịu khó, có thiên phú, đích thứ thì có gì khác biệt?

Thế nên ta quay sang bắt đầu quyến rũ nhị biểu ca. Chưa kịp quyến rũ được, La Diệc Chu lại đến phá đám. Y khỏi bệnh liền chống đỡ thân thể đi b.ắ.n được một đôi chim nhạn lớn.

Chim nhạn còn đang kêu la, y trực tiếp đưa đến hậu viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tuy ta không có nhiều tiền, nhưng những gì cần có thì không thể thiếu."

Lời nói tuy hay ho, nhưng nhị biểu ca mặc gấm vóc lụa là, còn La Diệc Chu...

Những thứ khác không nói, nhưng đôi tất dựng đứng kia cũng đủ khiến ta kinh hồn bạt vía rồi. Gả cho y, ta cũng sẽ phải đeo tất như vậy.

Không được! Ta phải nhanh chóng quyến rũ biểu ca mới được!

Ta lén lút đi theo nhị biểu ca, bởi vì đích tỷ sắp xuất giá, người nhà mẹ đẻ của đích mẫu đến thêm của hồi môn, chung quy lại cũng không thể gọi tên đại biểu ca ngốc nghếch kia đến chứ?

Thế là, nhị biểu ca phong độ ngời ngời, khí chất hơn người, khiến ta hoa mắt tính toán xem bộ đồ hắn mặc tốn bao nhiêu tiền.

Ta đi theo nhị biểu ca, thấy hắn bước vào phòng đích tỷ. Lại thấy đích tỷ cho các nha hoàn lui ra.

Rồi lại thấy cửa lớn đóng chặt, hai người rất lâu không ra ngoài, tim ta đập thình thịch, thầm nghĩ không phải hai người này có bí mật động trời gì chứ?

Đích tỷ điên rồi sao? Đó là phủ Ninh An Hầu đó!

Ta rón rén, lén lút nằm rạp dưới cửa sổ nghe lén. Đích tỷ tủi thân khóc lóc: "Biểu ca, huynh đưa muội đi đi!"

Giọng nhị biểu ca không hề hoảng loạn, ngược lại còn an ủi: "Biểu muội, nàng sắp gả rồi, đừng nói lời hồ đồ!"

"Nhưng tam thiếu gia Hầu phủ kia chỉ là con của kế thất, sau này Thế tử thừa kế Hầu phủ, hắn còn không biết phân nhà có thể phân được gì! Chỉ có một cái danh hiệu hào nhoáng thì có ích gì!"

"Biểu muội, muội bình tĩnh lại, dù muội muốn đi với ta, cô mẫu cũng sẽ không đồng ý! Hơn nữa, ta và muội đâu có tư tình gì, muội không thể yêu cầu như vậy."

"Được! Huynh không chịu đưa muội đi! Muội sẽ tự sa đọa! Muội đi quyến rũ La Diệc Chu! Muội thà theo một tên nghèo mạt rệp, cũng không muốn gả vào Hầu phủ chịu khổ!"

"Biểu muội tỉnh táo lại đi, tuy La Diệc Chu nghèo, nhưng hắn là vị hôn phu của tứ muội đó! Muội điên rồi sao?"

"Điên rồi thì sao? Huynh đã gặp tam thiếu gia Hầu phủ chưa? Huynh không thấy mặt hắn đầy tàn nhang sao? Mẹ ta chỉ biết hắn xuất thân từ Hầu phủ, chứ không quan tâm trông hắn như thế nào! So với La Diệc Chu, tam thiếu gia Hầu phủ thì được cái gì?"

Ta nghe vậy, trong lòng liền nở hoa. Đây chính là buồn ngủ gặp chiếu manh. Hóa ra đích tỷ còn để ý đến khuôn mặt của La Diệc Chu!

Vậy thì tốt quá rồi! Ta không chê tam thiếu gia Hầu phủ xấu xí, nàng không chê La Diệc Chu nghèo. Hai tỷ muội chúng ta quả là trời sinh một cặp!