Lừa Tình Gặp Lừa Mệnh

Chương 5



Hiếm khi mở lòng yêu đương, vậy mà lại gặp đúng một tên cặn bã như Lưu Khởi Trình.

Sau khi chuyển hết đồ đạc về nhà, chính thức cắt đứt với hắn, tôi vẫn thấy buồn một thời gian.

Sợ tôi suy sụp, cô bạn thân kéo tôi đi chơi ở Hải Nam gần một tháng.

Trong khoảng thời gian đó, Lưu Khởi Trình gọi điện cho tôi ba lần, tôi đều không nghe máy.

Đến lần thứ tư, phiền quá không chịu nổi, tôi mới bắt máy.

Vừa nối máy, hắn đã hét vào tai tôi:

“Sao cô lại chặn WeChat của tôi?”

Tôi thật sự thấy nực cười.

“Tôi với anh chẳng còn quan hệ gì nữa, không được chặn à?

Mật khẩu quản lý của khóa điện tử là gì?

Cô vẫn còn luyến tiếc tôi nên không chịu để tôi đổi mật khẩu sao?”

Tôi suýt thì cười phá lên.

Cái khóa điện tử đó tôi mua với giá 2.800 tệ.

Cả mật khẩu quản lý lẫn mật khẩu mở cửa đều do tôi cài, chìa khóa khẩn cấp và thẻ mở cửa cũng đều ở chỗ tôi.

Lưu Khởi Trình tiếc tiền không muốn mua khóa mới .

Lại không biết mật khẩu quản lý, nên hơn một tháng rồi vẫn không thay nổi mật khẩu.

Giờ nghĩ ra rồi, mới lật đật tìm đến tôi.

Tôi móc móc tai:

“Anh trả tôi tiền mua khóa và hai sợi dây chuyền đi, tôi sẽ nói mật khẩu cho.”

Lưu Khởi Trình gào lên:

“Trần Lộ, cô đúng là loại con gái ham tiền!

Người càng có tiền càng keo kiệt, quả nhiên danh ngôn không sai!”

“Ừ đúng, tôi keo kiệt, tôi ham tiền, nên anh nhanh chóng trả lại tiền và dây chuyền cho tôi, không thì tôi đổi mật khẩu từ xa đấy!”

Lưu Khởi Trình im lặng mấy giây.

“Khóa đã dùng hơn hai tháng, giờ cũng không còn đáng giá 2.800 nữa.”

“Được thôi, khấu hao 200 tệ nhé, còn lại 2.600, cộng thêm giá trị dây chuyền. Trả lại cho tôi.”

Hắn lập tức cúp máy.

Tôi liền nhắn tin gửi số tài khoản ngân hàng của mình cho hắn.

Mười phút sau, tôi nhận được chuyển khoản 2.600 tệ.

Cùng với một tin nhắn:

【Dây chuyền không phải tôi lấy.】

Tôi trả lời:

【Nói với cảnh sát đi.】

Mười phút sau, hắn lại nhắn:

【Tôi thực sự không lấy.

Là em họ tôi , Lý Khiết thấy đẹp nên cầm đi thôi.

Lúc đó chúng ta còn chưa chia tay, đồ của em chẳng phải cũng là của anh sao?

Anh coi như là quà tặng cho em dâu vậy.】

【Em mà đòi lại thì anh còn mặt mũi nào nữa. Để anh bồi thường bằng tiền, giảm chút được không?】

Tôi đưa tin nhắn cho cô bạn thân xem, cô ấy cười đến lăn ra sàn.

“Ở đâu mọc ra cái tên ngốc vàng 24K thế này?

Tự lôi bồ nhí ra mà bán đứng, thế còn ra cái thể thống đàn ông gì nữa?”

Tôi nhắn lại cho Lưu Khởi Trình:

【Tôi biết rõ quan hệ giữa anh và Lý Khiết. Trong vòng 3 ngày, trả lại cho tôi.】

Một ngày sau, mẹ tôi nói với tôi rằng Lưu Khởi Trình đã ném hai sợi dây chuyền trước cửa nhà tôi.

Thôi thì, cũng coi như biết điều.

Tự nhiên tôi thấy hơi tiếc , hắn bệnh mà không hề hay biết.

Một tên cặn bã thú vị như vậy mà mất đi thì tôi chẳng phải cũng mất luôn cả niềm vui rồi sao.

10

Một tháng sau tôi mới quay lại nhà.

Và trát hầu tòa từ phía nhà Lưu Khởi Trình cũng nhanh chóng được gửi đến.

Sau ngần ấy thời gian đi chơi giải khuây, tôi đã lâu rồi không còn nghĩ đến tên đàn ông đó và gia đình hắn nữa.

Nhưng tờ trát kia lại khiến tôi nhớ lại rõ ràng nỗi đau khi từng nhìn nhầm người.

Tôi thử mở lại hệ thống camera giám sát.

Không biết bọn họ có phát hiện ra camera chưa.

Điện thoại nhanh chóng kết nối được với màn hình.

Trong phòng khách, Lưu Khởi Trình và Lý Khiết đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa, giọng nói vang lên rõ ràng qua camera.

Lý Khiết hỏi:

“Anh họ à, chẳng phải trước đây mình đã nói rõ rồi sao?

Anh kết hôn với Trần Lộ, sau này kiếm cớ ly hôn .

Tìm cách lấy phần tài sản mà anh xứng đáng được hưởng, rồi mới đường đường chính chính ở bên em.

Giờ Trần Lộ sắp c/h/ế/t rồi, chẳng phải càng thuận lợi hơn à?

Tài sản nhà cô ta sớm muộn gì cũng là của anh thôi mà.”

Lưu Khởi Trình lắc đầu:

“Không được. Ba mẹ cô ta khôn lắm, dưới tên Trần Lộ gần như chẳng có tài sản gì.

Ban đầu anh định sau khi cưới sẽ dụ họ mua thêm vài căn nhà, ghi tên chung hai đứa.

Đến khi ly hôn sẽ dễ chia chác.

Nhưng… cô ta lại có em trai!

Giờ cô ta c/h/ế/t rồi, tài sản nhà đó sẽ về tay em trai cô ta hết.

Dù anh có cưới, thì cũng chẳng có phần nào!”

Lý Khiết tiếc rẻ:

“Trời ơi… sao lại lòi ra một đứa em trai chứ.”

“Yên tâm đi.”

Lưu Khởi Trình vòng tay ôm lấy cô ta.

“Với công việc của anh bây giờ, kiếm người tốt hơn không khó.

Con gái của cục trưởng còn để ý anh kìa, đợi anh câu được cô ta, tương lai ít nhất cũng làm được phó cục trưởng.

Lúc đó có quyền có tiền, nuôi em cũng không thành vấn đề.

Ai mà nghĩ được, tình yêu đích thực của anh lại là em họ chứ?”

“Anh họ à~”

Hai người lại ôm nhau, quấn lấy như rắn cuộn, không rời nửa bước.

Âm thanh chụt chụt vang lên từ camera khiến tôi buồn nôn, vội tắt màn hình.

Thảo nào!

Tôi cứ thắc mắc, nhà anh ta đã ham tiền đến vậy, sao vừa nghe tôi bị u/n/g t/h/ư là lập tức đòi hủy hôn.

Thì ra… là vì tôi có em trai.

Trước khi tắt camera, tôi liếc nhìn lại tủ giày ở cửa ra vào.

Tờ phiếu kết quả kiểm tra màu trắng ấy, vẫn còn bị đè dưới khay đựng chìa khóa.

Lạ thật.

Nhà này… chẳng lẽ toàn người mù?