Tôi giao toàn bộ giấy tờ, hóa đơn, lịch sử trò chuyện .
Chuyển khoản và cả video trong tay cho luật sư, ủy quyền toàn phần để ông ấy thay tôi kiện nhà họ Lưu.
Sau khi nắm được toàn bộ sự việc, luật sư rất tự tin:
“Là bên họ nghĩ cô bị bệnh nên chủ động đòi hủy hôn, xét cả lý lẫn tình đều là họ sai.
Luật sư bên đó chắc chắn sẽ khuyên họ không nên đưa ra lý do hủy hôn, vì nếu nhắc đến, họ sẽ hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Vụ kiện này cô cứ yên tâm giao cho tôi, chắc thắng.”
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc, tôi an tâm trở lại với công việc.
Nửa năm sau, vụ kiện kết thúc.
Không ngoài dự đoán tôi thắng.
Tuy nhiên, tòa án vẫn phán quyết tôi cần hoàn trả một phần “khoản vay”, cuối cùng Lưu Khởi Trình phải trả cho tôi 290.000 tệ.
Gia đình hắn viện đủ mọi lý do để trì hoãn việc thanh toán, nhưng cuối cùng bị tòa cưỡng chế thi hành.
Sau khi nhận được tiền, ba mẹ tôi đã đưa toàn bộ cho tôi.
“Lộ Lộ, từ nay ba mẹ sẽ không bao giờ giục con chuyện yêu đương nữa.
Sau này con cứ thuận theo tự nhiên, nếu gặp người mình thích, nhất định phải nhìn kỹ phẩm chất con người của họ trước.
Số tiền này con giữ lấy để đầu tư gì đó cho bản thân, nếu không đủ thì cứ nói với ba mẹ.
Tương lai con phải sống một cuộc đời độc lập, tự do, và tận hưởng cho chính mình.”
Tôi xúc động không nói thành lời.
Người yêu thương tôi nhất, vẫn luôn là ba mẹ.
Trải qua biến cố lần này, ba mẹ tôi cũng không còn nhắc đến chuyện kết hôn nữa.
Tôi hoàn toàn gạt bỏ Lưu Khởi Trình khỏi cuộc sống, trở về với những ngày tháng độc thân tự tại.
Còn nhà họ Lưu , bánh xe vận mệnh của họ, cuối cùng cũng bắt đầu xoay chuyển.
12
Ứng dụng camera gửi thông báo có hình ảnh bất thường.
Tôi mở lại phần mềm giám sát đã bị lãng quên bấy lâu .
Mới phát hiện căn nhà , nơi từng có tên tôi trong sổ đỏ, giờ đã đổi chủ , đã thay đổi rất nhiều.
Nội thất và trang trí ban đầu vẫn giữ nguyên .
Nhưng trong nhà đã bày thêm nhiều món đồ trang trí lệch tông hoàn toàn với phong cách thiết kế.
Trên tường phòng ngủ còn treo một bức ảnh cưới cỡ lớn.
Người trong ảnh là Lưu Khởi Trình và một người phụ nữ xa lạ.
Tim tôi bỗng đập thình thịch.
Chẳng lẽ… chính là tiểu thư con gái cục trưởng mà hắn từng nhắc đến?
Lưu Khởi Trình nhìn gầy đi rõ rệt.
Dù ảnh đã được chỉnh sửa, vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy và làn da vàng vọt , trông như một người bệnh.
Anh ta không tự nhận ra là tình trạng của mình bất thường sao?
Tôi chụp lại màn hình.
Chuyển sang camera phòng khách, thấy mẹ và chị gái Lưu Khởi Trình đang dọn dẹp.
Vừa làm, họ vừa tám chuyện.
Mẹ hắn nói:
“Tuần sau là làm đám cưới rồi, tuần này Chu Tịnh lại lo mua đồ, nhà cửa bừa bộn như vậy, không dọn dẹp sao được.
Không khéo lại là con bé lười chảy thây.”
Lưu Khởi Nam khuyên nhủ:
“Mẹ à, đó là thiên kim tiểu thư nhà cục trưởng đấy.
Từ nhỏ đã được nuông chiều, chắc chắn không quen làm việc nhà đâu.”
“Chậc, Khởi Trình tiền đồ rộng mở, thiếu gì con gái theo đuổi.
Không hiểu sao lại cưới một tiểu thư mười ngón không dính nước xuân như vậy.
Đến lúc sinh con mà bắt tôi chăm cả bà mẹ lẫn cháu thì đừng trách tôi dạy cho một bài học nhớ đời.”
Xem ra Lưu Khởi Trình thật sự đã câu được thiên kim nhà cục trưởng.
Nghĩ đến đoạn đối thoại trước kia giữa hắn và Lý Khiết, tôi chỉ cảm thấy thương thay cho Chu Tịnh.
Hai mẹ con tiếp tục dọn dẹp, chẳng mấy chốc đã ra đến khu vực gần cửa ra vào.
Cuối cùng, Lưu Khởi Nam cũng nhấc cái khay để chìa khóa đã phủ bụi gần một năm qua.
Thấy tờ giấy trắng bên dưới, cô ta lẩm bẩm:
“Cái gì thế này?”
Tôi căng thẳng, nín thở chờ đợi , rất mong được thấy biểu cảm của họ khi đọc tờ kết quả khám bệnh.
Lưu Khởi Nam vừa định mở ra xem thì mẹ cô ta đã nhanh tay giật lấy tờ giấy, vò nát rồi ném vào túi rác:
“Vụng về vừa thôi!
Còn bao nhiêu việc nữa kìa, đừng lười biếng!”
Khóe môi tôi khẽ giật.
Thôi được rồi, thế cũng tốt.
Tôi và nhà họ Lưu đã không còn liên quan gì nữa.
Căn nhà đó cũng chẳng còn dính líu đến tôi.
Tôi xoá hẳn ứng dụng camera giám sát.
Từ giây phút ấy, tôi vĩnh viễn không thể xem lại bất kỳ hình ảnh nào từ đó nữa.
Nhưng vẫn còn một việc , một việc cuối cùng, tôi cần phải làm, có liên quan đến nhà họ Lưu.