Một lúc lâu sau, khi hắn cùng Tô Giảng bước ra lại sân, trên bàn đá đã bày biện mấy món đơn giản nhưng thơm phức: một nồi canh linh nấm đang bốc khói nghi ngút, vài đĩa rau rừng xào, thêm một đĩa thịt gà được Lục Thanh tẩm ướp khéo léo. Mùi hương lan tỏa theo gió, khiến bụng ai nấy cũng khẽ reo lên…
Lục Thanh cười hớn hở, tay cầm vá canh:
“Lăng sư đệ, nhanh ngồi xuống! Bọn ta cũng chẳng có gì nhiều nhưng tiếp đãi người mới là không bao giờ qua loa… ha ha!”
Hạo Đình cũng bê mấy hũ rượu nhạt đặt lên bàn, giọng hào sảng:
“Rượu này là ta lén chắt từ kho của ngoại môn đấy… À khụ, ý ta là được chấp sự thưởng cho… ha ha!”
Cả bọn bật cười…
Hắn cũng ngồi xuống, ánh trăng soi qua tán cây lớn, hắt lên bàn ăn một lớp sáng mờ dịu. Bầu không khí vui vẻ đến lạ.
Tô Giảng nâng chén:
“Lăng sư đệ, từ nay chúng ta đã là đồng môn, cũng là một tổ. Có chuyện gì cứ nói với bọn ta. Tuy ngoại môn không bằng nội môn, nhưng lại rất đoàn kết với nhau… ha ha!”
Lăng Thiên cũng nâng chén đáp lễ, nhẹ nhàng:
“Đa tạ các sư huynh đây... Sư đệ mới đến, nhiều thứ vẫn còn chưa rõ, mong được chỉ bảo thêm.”
Hạo Đình khoát tay, cười lớn:
“Ha ha… chuyện đó khỏi lo! Ở đây chỉ cần chăm chỉ chăm sóc Dược điền là được. Mỗi tháng chỉ cần vượt qua kiểm tra về linh thảo của chấp sự thì tài nguyên cũng không đến nỗi tệ. Mỗi năm các đệ tử ngoại môn còn được nhận linh đan để tu luyện nữa chứ!”
Lục Thanh lại chen vào, miệng vẫn nhồm nhoàm:
“Nhưng cũng phải cẩn thận lão chấp sự họ Hàn kia… khó tính lắm! Cây mà héo một chút thôi là cả bọn bị mắng cả buổi!”
Tô Giảng khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn:
“Đừng làm Lăng sư đệ sợ vậy chứ... Hàn chấp sự dù khó tính nhưng công bằng. Miễn là siêng năng thì không bị trách phạt đâu.”
Cả nhóm lại cười nói rôm rả. Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng trong rừng vang lên xen lẫn, tạo nên cảm giác rất bình yên.
Trong lúc cả ba đang kể chuyện vui, hắn chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mỉm cười. Tuy mới nhập môn, nhưng bầu không khí quen thuộc, giản dị thế này khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết.
Hạo Đình đột nhiên hỏi:
“À đúng rồi, Lăng sư đệ… vòng hai hôm nay đệ vượt qua thế nào vậy? Ta nghe mấy đệ tử khác bảo có yêu thú xuất hiện cơ đấy.”
Lục Thanh cũng tò mò nhìn sang:
“Ta từng thi năm trước mà chưa bao giờ thấy yêu thú nào… chẳng lẽ năm nay đặc biệt?”
Ánh mắt ba người đều hướng về hắn, hiếu kỳ chẳng kém.
Hắn khẽ đặt chén xuống, khóe môi cong nhẹ, đáp bình thản:
“À, cũng không giấu gì các sư huynh… chỉ là may mắn một chút.”
Câu trả lời đơn giản ấy lại khiến ba người nhìn nhau đầy nghi hoặc — nhưng thấy hắn không muốn nói, họ cũng không gặng hỏi thêm.
Câu chuyện lại tiếp tục, chuyển sang những chuyện thường nhật ở ngoại môn, những lần bị chấp sự phạt, cả chuyện mấy tên tổ khác trốn ngủ trưa bị bắt gặp… tiếng cười vang lên không dứt dưới ánh trăng.
Đang giữa lúc câu chuyện cả bốn người rôm rả, tiếng cười vang dưới tán cây hòa cùng mùi thức ăn thơm phức, thì một luồng linh áp nặng nề như núi đè bỗng từ xa ập đến.
Hắn lập tức ngừng đũa, ánh mắt sắc bén quét khắp bốn phía. Cỗ linh áp này… tuyệt không phải chỉ là [Luyện Khí cảnh].
“Là… Trúc Cơ(sơ kỳ)!”
Hắn hơi nhíu mày — tại sao trong khu ngoại môn lại có tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện một cách tùy tiện như thế?
Ngay lập tức, tầm mắt hắn dừng lại ở phía đối diện, cách sân nhỏ một khoảng xa. Trên một tảng đá lồi ra bên mép dốc, một bóng người đang nằm vắt vẻo.
Đó là một nam tử khoảng chừng ba mươi, ăn mặc nhếch nhác, áo ngoài nhàu nát, loang lổ bụi đất, râu ria mọc xùm xòa, tóc cũng xõa loà xoà như mấy ngày chưa gội. Vậy mà tên đó lại nằm ngẩn đó, nhìn về phía xa, nơi ánh trăng sáng…
Không giống đệ tử ngoại môn.
Không giống nội môn.
Càng không giống người có “quy củ”.
Hắn thoáng kinh ngạc, liếc sang ba người đồng hành… nhưng thấy bọn họ chẳng hề hoảng hốt.
Ánh mắt Lục Thanh bình thản.
Hạo Đình chỉ thở dài một tiếng.
Tô Giảng thì gương mặt có phần cứng đờ, như đã quen nhưng vẫn… dè chừng.
Thấy ánh mắt Lăng Thiên, Tô Giảng liền khẽ gật ra hiệu.
“Không sao?”
Tô Giảng cầm lấy hũ rượu còn đang uống dở trên bàn, tay nâng lên quá đầu, ném lên cao đến chỗ tên đó, giọng hơi khàn và mang chút cương nghị:
“Trần sư huynh… mời!”
Âm thanh vang lên đầy kính nể nhưng xen lẫn chút… bất đắc dĩ.
Người đàn ông luộm thuộm kia liếc mắt sang, giơ tay cao bắt lấy nhẹ nhàng…
Ánh mắt ấy… mơ hồ nhưng lại sắc bén trong thoáng chốc, như một lưỡi dao lướt qua tâm can.
Rồi ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu nữa, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt — không rõ là châm chọc hay hài lòng…
Trong lúc đó, hắn cau mày, thắc mắc hỏi nhỏ:
“Người kia… rốt cuộc là ai vậy?”
Tô Giảng liếc nhìn về phía tảng đá xa xa, sắc mặt hơi đổi. Hắn liền ghé sát tai hắn, hạ giọng đến mức chỉ đủ hai người nghe:
“Huynh ấy tên là Trần Sương… trong ngoại môn ai cũng quen gọi là lão điên. Tính tình cổ quái, hành vi thất thường, lại thích lang thang khắp nơi. Ngày trước khi ta mới đến đây, người đầu tiên ta gặp ở đây… chính là huynh ấy.”
Tô Giảng dừng một chút rồi tiếp tục, giọng đầy bất đắc dĩ:
“Trần sư huynh là đệ tử ngoại môn lâu năm của Dược Đan Môn, sống ở đây đã lâu, không tu luyện, không làm gì cả, chỉ quanh năm say khướt, nằm một chỗ ngắm cảnh vật. Ai ở đây cũng sợ huynh ấy hết! Mỗi lần đi ngang, mọi người đều tránh xa vài bước, sợ chọc trúng phiền phức. Nhưng mà…”
Ánh mắt Tô Giảng dịu xuống đôi chút:
“…Ở chỗ này, huynh ấy đối với chúng ta lại chẳng hề có ác ý. Có đôi lần mấy tên đệ tử khác tới gây chuyện, chính Trần sư huynh lại đứng ra đuổi bọn chúng đi. Tuy nhìn như vậy… nhưng chẳng hiểu sao huynh ấy vẫn nhớ rõ từng người bọn ta.”
Hắn nghe xong thì hơi sững người, ánh mắt vô thức nhìn lại bóng dáng đang ngồi uống rượu kia — càng nhìn càng cảm thấy người này tuyệt không đơn giản….