Luân Đạo Chi Nghịch

Chương 46: Bản Thảo Lục!



Tô Giảng nói xong thì liền cười cười gượng gạo, ánh mắt thoáng nét bất đắc dĩ. Hắn nghe vậy thì trong lòng hơi kinh ngạc, lại nhìn sang người đàn ông kia lần nữa.

Trần Sương kia vẫn nằm trên tảng đá, lưng hơi cong xuống, tay cầm hũ rượu kia, thi thoảng lại ngửa đầu uống một ngụm lớn. Gió đêm thổi qua, mái tóc dài rối bời lay nhẹ, ánh trăng chiếu lên làm bóng hắn đổ dài, càng thêm phần cô độc.

Dù quần áo nhếch nhác, dáng vẻ như kẻ thất nghiệp, nhưng luồng linh áp “Trúc Cơ Kỳ” ẩn hiện quanh người lại chứng minh hắn tuyệt đối không phải phàm nhân.

Hắn trong lòng lại trỗi lên một tia hiếu kỳ khó tả.

“Một tu sĩ Trúc Cơ mà lại như vậy… rốt cuộc là sao chứ?”

Nhưng đúng lúc ấy, Tô Giảng đã cầm hũ rượu lên, mỉm cười gượng mà gọi lớn một tiếng. Trần Sương ở xa xa cũng ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhưng lại lóe lên chút thanh tỉnh kỳ dị. Trần Sương đứng dậy, bước từng bước chậm mà chắc tiến về phía bọn họ.

Ba người Tô Giảng lập tức thu lại vẻ thoải mái, ai nấy đều có chút căng thẳng nhưng không dám lộ ra sự bài xích.

Còn hắn, khi thấy hơi thở Trúc Cơ áp tới gần, cũng vô thức ngồi thẳng hơn.

Trần Sương đi tới trước sân, dừng lại ngay cạnh bàn đá, nhìn bọn họ một lượt rồi nhếch miệng cười, nụ cười có chút điên dại nhưng lại không chứa sát khí.

Trần Sương nhìn sang Lăng Thiên — người vừa mới nhập môn hôm nay — khóe mắt hơi nhíu lại như đang quan sát.

“Ngươi là… tiểu tử mới tới?”

Giọng Trần Sương khàn đục như đã rất say, nhưng lại mang theo sự trầm thấp của người từng trải.

Hắn nghe vậy cũng đứng bật dậy, ôm quyền đáp:

“À, sư đệ… Lăng Thiên…!”

Trần Sương lại uống thêm một ngụm, không nói gì, rồi xoay người bước đi, dáng vẻ xiêu vẹo mà vẫn giữ được sự vững vàng của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Khi bóng Trần Sương quay lại bên cạnh tảng đá nằm nghỉ, cả nhóm đồng loạt thở phào.

Tô Giảng cười khổ:

“Lăng sư đệ đừng quá để tâm… lúc tỉnh huynh ấy không giống vậy. Có lẽ hôm nay đã quá say nên mới có dáng vẻ như vậy!”

Hai người còn lại gật gù, ai nấy đều có vẻ quen thuộc với cảnh này…

Buổi tiệc cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya. Ánh trăng bạc phủ xuống mảnh sân nhỏ, tiếng côn trùng râm ran hòa lẫn mùi rượu còn vương trong không khí.

Tô Giảng là người đầu tiên không chịu nổi, mới uống được vài chén đã đi vào phòng ngủ say đến mức ngáy nhẹ. Lục Thanh và Hạo Đình thì gục luôn trên bàn đá, đầu chạm vào nhau, miệng còn khẽ lẩm bẩm trong men say.

Phía xa, trên tảng đá lớn, Trần Sương cũng đã nằm vật ra đó, hơi rượu nồng nặc, bình rượu trong tay rơi lăn xuống đất từ lúc nào.

Cả sân giờ chỉ còn Lăng Thiên vẫn còn tỉnh táo. Tửu lượng vốn không tốt, nhưng vì giữ chừng mực nên chỉ hơi nóng mặt, đầu óc vẫn còn tỉnh táo lạ thường.

Hắn lặng lẽ nhìn quanh một lượt — ánh trăng, cây lớn khẽ rung trong gió, bạn bè mới quen ngủ say, và bóng dáng Trần Sương mơ hồ trong đêm.

Một cảm giác khó nói thành lời len lỏi trong lòng… như thể đêm nay đã đặt dấu chấm đầu tiên cho quãng thời gian tu luyện mới của hắn tại Dược Đan Môn.

Ngay lúc ấy, giọng của Nhóc Quản Gia vang lên trong đầu, đầy vẻ ngán ngẩm:

“Mấy tên này đúng là… say một cái là nằm lăn ra hết. Chủ nhân, ngài cũng không nên quá để mắt tới bọn họ.”

Hắn khẽ nhấp môi, ánh mắt vẫn dõi theo ba người đang ngủ gục bên bàn đá, rồi nhẹ nhàng đáp lại:

“Ừm… ba người bọn họ không cần quá để tâm... Hạo Đình với Lục Thanh chỉ mới Luyện Khí tầng hai, tầng ba, còn Tô Giảng cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Tuy không có khí phách gì lớn, nhưng làm bạn đồng môn cùng bọn họ thì cũng không tệ.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn về phía tảng đá nơi Trần Sương đang ngủ say như chết.

“Điều đáng để ý nhất… vẫn là tên Trần Sương kia. Một kẻ đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ… sao lại cam tâm làm đệ tử ngoại môn chứ?”

Gió đêm thổi qua, mấy chiếc lá khô lăn trên mặt sân, khiến không khí thêm phần âm trầm.

Hắn cảm thấy trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc — lẫn cảnh giác…

Đến sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khoảng sân nhỏ. Gió nhẹ mang theo mùi cỏ cây ẩm ướt sau sương đêm.

Ba người Lục Thanh, Hạo Đình và Tô Giảng lục đục tỉnh dậy, mặt mũi còn phảng phất vẻ mệt sau đêm say. Riêng Trần Sương thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Tảng đá hắn ngủ tối qua trống không, chỉ còn lại một mùi rượu nhàn nhạt. Có lẽ hắn đã lang thang đi đâu đó như mọi ngày…

Hắn — Lăng Thiên — cũng đã rửa mặt và thay bộ y phục ngoại môn màu vàng nhạt hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, vạt áo rộng rãi, dây buộc đơn giản. Nhìn có phần mộc mạc, nhưng cũng xem như chỉnh tề.

Một lúc sau, Lục Thanh và Hạo Đình sau khi tỉnh táo vài phần liền vội vã chạy đi trước để chuẩn bị đi đến Dược điền làm việc.

Còn Tô Giảng thì bước lại gần hắn, trên tay cầm một quyển sách màu vàng đậm, bìa đã có vài vết mòn, đưa tới trước mặt hắn.

Hắn thoáng kinh ngạc, nhận lấy rồi hỏi:

“Tô sư huynh, đây là…?”

Tô Giảng nở nụ cười hiền, khoát tay nói:

“À… đây là Bản Thảo Lục! Trong đó ghi chép các loại linh thảo, thảo dược — từ những loại thông thường nhất cho đến cả những giống hiếm thấy mà chúng ta trong đời còn chưa chắc gặp được.”

Tô Giảng gãi đầu, cười có chút ngượng:

“Quyển này là ta được Tĩnh Trưởng Lão ban cho khi mới vào môn. Lăng sư đệ là người mới, hôm nay chưa cần làm việc vội. Cứ ở đây xem qua một lượt, hiểu biết chút ít về linh thảo trước đã… ha ha.”

Chưa để Lăng Thiên nói lời cảm ơn… Tô Giảng nói xong thì đã xoay người đi lo việc, để lại Lăng Thiên đứng dưới tán cây lớn, cầm quyển Bản Thảo Lục trên tay, lòng khẽ động.

Những ngày ở ngoại môn của Dược Đan Môn… xem ra sẽ không đơn giản chỉ là trồng cỏ nhổ cây như vẻ bề ngoài.

Hắn hít sâu một hơi, mở trang đầu tiên của quyển sách…