Luân Đạo Chi Nghịch

Chương 47: Học hỏi!



Sau vài canh giờ tĩnh tọa bên bộ bàn ghế đá dưới tán cây lớn, Lăng Thiên đã lật qua không biết bao nhiêu trang trong “Bản Thảo Lục”. Mặt trời từ vị trí nghiêng phía đông đã leo gần đến đỉnh đầu, ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá in bóng lốm đốm lên trang sách.

Hắn vốn là người kiên nhẫn, một khi đã xem thì đọc hết sức chăm chú. Mỗi loại linh thảo được ghi trong sách đều có họa đồ minh họa tỉ mỉ — hình dáng lá, màu sắc gốc rễ, thời gian sinh trưởng, tính chất linh khí, cùng cả phương pháp bồi dưỡng.

Chỉ trong một buổi sáng, hắn đã ghi nhớ được kha khá.

Thanh Diệp Thảo — sinh ở nơi ẩm thấp, ưa ngâm sương, dùng để luyện Định Thần Tán.
Hỏa Tâm Hoa — nở theo chu kỳ bảy ngày, chỉ hái được khi nhụy chuyển sang sắc đỏ thẫm.
Linh Vân Căn — rễ mềm như sương, khó phát hiện, thường mọc dưới đá ấm.
Tử Tinh Mộc — vỏ cây chứa linh khí ôn hòa, giúp tăng tốc độ hồi phục khi luyện công.

……………………………….

Càng đọc, hắn càng thấy những điều tưởng chừng giản đơn như chăm sóc linh thảo, kỳ thực lại có rất nhiều quy tắc nghiêm ngặt.

Mỗi câu, mỗi chữ trong sách đều khiến hắn hiểu rõ hơn một điều — Dược Đan Môn không hề đơn giản như bề ngoài.

Hắn đang chăm chú đọc thì bất giác ngẩng đầu lên. Trên tảng đá bên kia sân, Trần Sương từ lúc nào đã nằm nghiêng, một tay gác sau đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra khoảng trời xa. Trông hắn giống như đang say ngủ, nhưng khí tức mơ hồ quanh người lại cho thấy dường như tâm thần đang chìm trong một dòng suy nghĩ nào đó sâu thẳm hơn rất nhiều.

Lăng Thiên khẽ thu sách lại, bước đến gần, ôm quyền hành lễ:

“À… Trần sư huynh.”

Nghe tiếng gọi, Trần Sương chống tay ngồi dậy, ánh mắt đục ngầu vì rượu nhưng vẫn có chút linh quang lóe lên, lạnh nhạt hỏi:

“Tiểu tử ngươi là… Lăng Thiên? Tìm ta có việc gì sao?”

Thấy khí thế đối phương Trúc Cơ Kỳ vẫn tản mạn không chút cố kỵ, hắn cũng không dám sơ sẩy. Lăng Thiên liền xoay tay, từ trong vòng trữ vật lấy ra hai bình rượu hảo hạng mà bá thúc hắn đã mua từ Ngoại Ô Thành – rượu ngon hiếm gặp, mùi hương nồng đậm đến độ chưa mở nắp đã tỏa ra hương khí.

Ngay khoảnh khắc hai bình rượu hiện ra, ánh mắt Trần Sương lập tức sáng rực.

Không thèm khách sáo, Trần Sương vận một tia linh lực, hai bình rượu từ xa liền “vụt” một cái bay thẳng vào tay Trần Sương. Chỉ nghe "cạch" một tiếng, nắp bình bị búng văng ra ngoài, rượu thơm lan khắp sân.

Trần Sương ngửa cổ, uống một ngụm lớn, cổ họng giật giật như trút cả nửa bình xuống bụng. Hắn thở ra một hơi, gương mặt thô ráp giãn ra đôi chút, rồi liếc nhìn Lăng Thiên:

“Không tệ… rượu khá lắm… ha ha!” – hắn khẽ lẩm bẩm, rồi nghiêng nửa người nhìn Lăng Thiên bằng ánh mắt dường như đang thẩm định.

“Tiểu tử, ngươi đưa rượu cho ta… muốn hỏi gì sao?”

Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại khí thế nhàn nhạt, đủ khiến Lăng Thiên cảm nhận rõ ràng đây không phải một kẻ vô dụng say xỉn tầm thường.

Khóe môi Lăng Thiên khẽ cong, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác. Một kẻ Trúc Cơ Kỳ mà sống như kẻ hành khất trong ngoại môn…

Lăng Thiên vẫn giữ thái độ khiêm cung, ôm quyền nói:

“À… Trần sư huynh đừng để bụng. Sư đệ chỉ thấy thắc mắc một điều… vì sao Trần sư huynh vẫn lưu lại tại ngoại môn? Với tu vi và thực lực của huynh, trở thành đệ tử nội môn của Dược Đan Môn hẳn không phải việc khó”

Trần Sương nhìn hắn vài giây, rồi bỗng bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc nhưng lại không mang ác ý.

“Tiểu tử… ngươi thú vị hơn đám còn lại đấy… ha ha.”

Trần Sương xoay người nằm ngửa lại trên tảng đá, tay nâng bình rượu lên cao như thể đang ngắm ánh sáng phản chiếu qua lớp men, bình thản nói:

“Ngoại môn thì đã sao? Tuy không náo nhiệt như nội môn, nhưng lại thanh nhàn, tự do, chẳng bị quá nhiều quy củ trói buộc…”

Ngón tay Trần Sương chỉ nhẹ lên trán mình:

“Còn ta, ở đây… ta được quyền uống rượu, ngắm cảnh, làm những gì ta thích… được quyền quan sát những kẻ tưởng mình đang nắm vận mệnh trong tay.”

“Không phải tốt hơn ở đó nhiều sao… không cần phải tu luyện, học công pháp, cạnh tranh với những kẻ khác. An nhàn tự tại như vậy chẳng lẽ không vui hơn khi phải cố gắng đạt được thứ gì đó ta khó với tới hay sao?”

Lăng Thiên trầm mặc không nói, trong lòng dậy lên một tia cảnh giác lẫn hứng thú.

Bỗng nhiên, Trần Sương lại khôi phục vẻ lười biếng thường ngày, vung tay một cái, ném bình rượu lại cho Lăng Thiên.

“Được rồi, hỏi đến đây đủ rồi… Ngươi đi đi…!”

Trần Sương xoay người, nhắm mắt lại, chẳng nói thêm một lời…

Lăng Thiên nhìn bóng lưng gã, ôm quyền đáp lễ… rồi lẳng lặng quay trở lại bàn đá, nhưng trong lòng đã ghi nhớ từng câu nói.

Từ khoảnh khắc đó trở đi, vận mệnh của hắn đã khẽ rẽ sang một hướng khác, mở ra những ngày tháng tu luyện tại ngoại môn Dược Đan Môn…

Vài ngày sau, anh nắng ban sớm xuyên qua tán lá, rải những vệt sáng loang lổ trên con đường đá dẫn vào dược viên. Không khí trong lành xen lẫn mùi thảo dược nhàn nhạt, khiến tinh thần hắn cũng tỉnh táo hơn vài phần.

Lăng Thiên hít sâu một hơi, thu quyển “Bản Thảo Lục” lại, cẩn thận cất vào vòng trữ vật. Ánh mắt hắn dần trở nên trầm tĩnh khác thường — không còn vẻ bỡ ngỡ của kẻ mới nhập môn, mà thay vào đó là một tia kiên định khó nhận ra.

Phía xa, Lục Thanh và Hạo Đình đang cúi người chăm sóc linh thảo, dùng linh thủy tưới từng gốc một cách cẩn thận. Hành động quen thuộc như đã lặp lại hàng trăm lần.

Ngoại môn tuy nhìn thì yên bình, nhưng mỗi người trong đây đều hiểu rõ, nếu không đủ cố gắng, sớm muộn cũng bị đào thải khỏi tông môn.

Hắn bước chậm vào dược viên, bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình: phân biệt linh thảo cấp thấp và chăm sóc thảo dược như bao người khác… mỗi loại linh thảo dễ sống nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với linh khí đục.

“Muốn sống ở đây… thì việc học hỏi và hiểu rõ lại rất quan trọng.”

Hắn thầm nhủ trong lòng, đôi tay bắt đầu làm việc một cách thuần thục hơn cả mong đợi.

Ở một góc khác, Trần Sương vẫn dựa lưng vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc về phía Lăng Thiên, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt không ai nhận ra.

“Tiểu tử này… cũng không tệ!”

Gió nhẹ thổi qua, làm lay động những phiến lá của linh thảo, phát ra thanh âm xào xạc như lời thì thầm của vận mệnh…