Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 16:



Á Nam gia chủ điện

Đã hơn ba canh giờ đối chất trắc nghiệm, Thiền Thanh đối với tiểu hỗn đản nhóm cũng có không thiếu sầu lo. Á Nam Giả Khâm hỏi một hỏi, hắn tự nhiên là biết gì nói đấy.

Á Nam gia quyền hạn lại lớn lại vẫn cùng thương đội từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, bây giờ cũng chỉ có thể tung hạ nhân đi vào trong kín đáo dò tìm.

Thương đội đại khái tổ đội có thể chia thành hai nhóm, một cái là lâu năm trung thành theo sát đoàn buôn, một cái là tán tu, dân bản địa nhân cơ hội đem gánh tới tụ họp.

Thiển Thanh làm sao cũng không nghĩ ra, hai cái hỗn đản kia vì tranh sủng một chuyện, vậy mà lội ngược lại trung niên nam nhân vũ khí quầy hàng, muốn tự mình thăm dò động phủ tính chất nguy hiểm trước!

Ngân Câu nghe hết mọi việc, hắn chuyến này bảo lãnh Thiền Thanh tới, kỳ thực trách nhiệm cũng có một nửa rơi xuống người hắn được, thổ khí mắng:

"Ăn gan hùm! Ngay cả Linh Đài cảnh cũng không tính là con nghé con, vậy mà can đảm như thế."

Hắn lời này nhưng là mắng vào trong lòng giấu quỷ hai cái lão giả, chỉ khiến bọn hắn càng thất thiểu cẩu xin, nào dám trách tội Thiền Thanh tới!

Á Nam Giả Khâm nói:

"Đêm xuống chợ tan, ngươi để cho mấy cái ám tử yên lặng chờ lấy."

"Ngày mai y sư cùng khí sư xuất hiện liền cường điệu mời bọn hắn tới chúng ta Á Nam gia làm khách một chút, nếu không xuất hiện, vậy chỉ có thể từ ta tới cùng trường đoàn nói chuyện..."

"Hai vị thúc bá trở về đi thôi, lại chớ có nên làm hấp tấp xúc động cử chỉ, bình tĩnh đợi tin."

Đám người rời đi, Thiền Thanh sắc mặt phiền muộn hướng Á Nam Giả Khâm chắp tay nói:

"Chuyện này ta có lỗi với gia chủ nhiều lắm."

Thiền Thanh còn nhớ Á Nam Giả Khâm hai ngày trước cũng đã có chuyện gấp phải lo lắng, chỉ là hắn một tuần chỉ có thể lên điện một ngày, cũng không rõ là chuyện gì.

Nhưng án lấy Á Nam Giả Khâm phong cách chuyện này vốn hẳn là muốn gấp đêm đi làm, dù sao Á Nam gia là nhất quý trọng tính mạng!

Bây giờ thả xuống thời gian, hẳn là tâm lực đang đặt ở chỗ khác, chưa thể kịp rút về a...

Á Nam Giả Khâm giọng nói trung chính:

"Ngươi đoán không sai, tên kia cho ra cái gì 【 Phu Tội 】 động phủ tất nhiên là biên ra tới."

"Ta là ngờ tới, coi như ngày mai bắt hắn về được, nghiêm hình tra khảo cũng không có bắt được manh mối."

"Nhưng có biết vì sao?"

Thiền Thanh sớm đã rút ra【 Quân Ngọc Dao 】 nộp cho Á Nam Giả Khâm, nhưng hắn từ đầu tới cuối không động lấy, Thiền Thanh liền có hiểu ra, bèn đoán:

"Chỉ sợ gia chủ đã biết rõ cái này【 Quân Ngọc Dao 】 gốc tích cùng nó chủ nhân trước a..."

Á Nam Giả Khâm cười:

"Không tệ, cần phải nói trước, con dao này ngươi chiếm được, liền của ngươi giữ dùng chính là. Ta Á Nam gia không có chiếm dụng đạo lý!"

"Ngọc thạch hiếm thấy, ngươi 【 Quân Ngọc Dao 】 này nguyên bản binh khí chính là 【 Trường Nhương Thương 】. Này thương chủ nhân trước cũng là ta Á Nam gia người, hắn vì tộc sự mà vẫn...theo lý thanh thương này vốn phải chôn cùng với hắn!"

"Thương khí tinh túy tại đầu mũi nhọn, Trường Nhương mũi thương tách gốc mà ra, lại bị cái kia vô tri tán tu bao biện thay cán, ngược lại tốt giấu đi hắn quang, may mắn bị ngươi tìm được...."

Thiền Thanh không nghĩ tới lai lịch ngọn thương này vậy mà lại thân cận tới thế, nhưng thứ đồ này quý giá như vậy, dù thế nào nguyên thanh pháp thương cũng phải là Luyện Khí bên trong ưu loại, sao không truyền xuống cho gia tộc, chôn cùng với xác chẳng phải phí hoài sao?

Hắn đem lời này hỏi với Á Nam Giả Khâm, lại chỉ nghe được ậm ừ không đáp, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Đợi chuyện này kết thúc, ta liền đóng cửa bế quan, không gặp Khảm không dừng lại!"

Tu tiên giả ưa thích phạt một chút con cháu tự mình cảnh tỉnh nghiêm khác, vốn vì hắn chú tâm tu vi, ít chơi bời lêu lổng mà thôi.

Thiền Thanh đối mới trị gia nội sự đã dần quen thuộc đứng lên, tự biết chuyện này phải làm thế nào, nhìn xem Á Nam Giả Khâm gật đầu, mới là là lui xuống.

---

Giấu trong um tùm cây cối, vượt qua cửa hang tới sâu trong lòng đất một cái hang ngầm.

Có hai cái tiếng khóc tiểu hài liên miên vang lên.

Kỳ lạ là, một bên bị trói gô vào một góc nữ hài khóc còn to hơn cả đồng bạn, trong khi cái kia nam hài mới đang bị treo lên cột, bị một cái phủ áo choàng đen không thấy thân thể dùng roi da không ngừng đánh hắn!

Hắc y nhân đánh tới đứt lìa một cái dây thừng, đổi tới đầu thứ hai đánh một hồi, để cho bị treo lên rút roi Ba Khởi mất cả tiếng vì kêu khóc quá lâu mới dừng lại.

Hắn chuyển người quay sang phía Trần Yên, bước tới ngồi xuống, rồi đặt nàng ngồi lên đùi mình, thủ thỉ:

"Tin tốt là ngươi sẽ không bị tra tấn. Tin xấu là ta giữ ngươi lành lặn để hiến tế nha."

Trần Yên lúc này đã sợ tới hai tròng mắt rút nhỏ lại như lỗ kim lấy, môi nàng không tự chủ được hé mở ra, ngậm không ngậm lại được.

Hắc y nhân lau đi nàng nước mắt, nhỏ giọng:

"Ngươi làm ta nhớ đến ba tuổi nữ nhi của mình. Ta kể cho ngươi về nó nhé? Chuyện bắt đầu như cách mọi câu chuyện hay bắt đầu, ta khả ái bé con bất cẩn rơi vào chuồng cá sấu..."

"Ta không cảm thấy gì. Nhưng người như ta, làm cái nghề này liền không thể cảm thấy thương cảm, không nên bị cảm xúc lấn át như thế là đúng."

"Vì rằng cảm giác có lỗi cũng chính là điểm yếu của ngươi! Nhất là người như ta, đã trả không nổi cái giá của tội lỗi."

Hắc y nhân nhìn Trần Yên trợn ngược ánh mắt như sắp ngất đi, vội xô đầu nàng dậy chỉ vào trên cột Ba Khởi nói:

"Ngươi quen hắn không? Ta giết phụ thân hắn đây!"

"Ngươi nếu mất lịch sự ngất đi, ta không thể giết ngươi, thì sẽ giết cha ngươi."

Trần Yên vội cố mở mắt ra, lắc đầu nhìn hắn nước mắt dàn giụa. Hắc y nhân cười khen, lại hỏi:

"Ta trở về ngày đó, thứ nhất nghe được chuyện chính là Ô Ngạc quay mình, đầu sấu nuốt đuôi chi truyền."

"Lời đồn Á Nam gia đại nghĩa diệt thân, Á Nam gia lão tổ tự tay chém chết mình thân nhi tử, thiên địa ba ngày mưa bụi sắt! Có phải thế không?"

Trần Yên không dám nói gì, chỉ biết lợi hại gật mạnh đầu lấy.

"Hảo! Hảo bạch nhật sát tử! Hảo nhất cái chính đạo thế gia!"

Hắc y nhân ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, hỏi tiếp:

"Tất nhiên như thế, nhưng Á Nam gia đàn chuột nhắt dù thế nào mặt dày cũng lại không dám tiết lộ người chết tên...vẫn là phải nhờ đến người trong cuộc."

"Ba gia vô dụng, Trần gia nhưng khác rồi, ta lại hỏi ngươi, người chết tên là gì!"

Trần Yên nhớ tới tổ phụ nghiêm khắc ánh mắt dặn dò ánh mắt không cho phép tiết lộ, lại sợ nghĩ cái cảnh phụ thân bị làm hại, chỉ lí nhí đáp:

"Á Nam...Thanh...Bạc."

Nàng nói xong lời này sắc mặt tái mét, lại nhìn trước mặt hắc y nhân chưa có dấu hiệu dừng lại, thế là quả quyết tự cắn đứt lưỡi, nuốt ực một cái, tia đỏ trên mắt vằn vện lên, đau tới không hét lên được!

Hắc y nhân ánh mắt kinh dị, vội bóp miệng nàng đưa tay vào kiểm tra, xương xẩu mũi nhọn đâm vào vết thương để tâm trí nàng lập tức mất cương, thanh minh như thủy triều lui xuống, triệt để ngất đi.

Hắn y nhân kiểm tra nàng còn sống, liền mất hết cả hứng thú quay đi, cổ họng hắn ùng ục may động, trong đôi mắt phản chiếu đang thiêu đốt nồi vạc tới đỏ thẫm ngọn lửa không ngừng bốc lên.

Đun sôi vạc nước bên dưới có một hình tròn đường vân đã đầy rãnh hơn phân nửa, hồi lâu mới lẩm bẩm nhấm nuốt:

"Á Nam Thanh Bạc..."

"Thanh Thiên Sát Tử!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com