Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 17: Mấy Người Hận Bệnh Sinh



Ba gia tiểu viện.

Chính đường bên trong, bàn thờ nhang khói đã bốc lên nghi ngút, một chút hạ nhân sớm đã bị đuổi đi, chỉ còn hai cái lão giả đang co gối tại trên sập ngồi nhìn nhau.

Ba lão gia tử thở vắn than dài. Không hắn, năm ngoái thân nhi tử vô duyên cớ vô kết quả mà chết, còn chưa kịp hồi phục, năm nay đích tôn tử cũng mất tích rồi!

Hắn trong một đêm rụng hết lông mày, lộ ra hai đầu mí mắt nhăn nheo như sâu róm, co duỗi lúc chỉ để lộ ra một khe hẹp, liếc Trần Thì Kiến nói:

"Chuyện đã đến nước này...Ta cũng không dối ngươi."

"Nhà ta Sinh nhi năm ngoái là tại bờ sông phòng thủ chết không minh bạch...Vào lúc cái kia phá miếu tự sinh dị tượng...Trêu đến hai nhà kia lão tổ đều tự mình lai khán!"

Hắn nuốt nước mắt mà nói tiếp:

"Hắn chống thuyền mà vào sương mù sau đó, ngay cả cái rắm cũng không có phát ra được! Thuyền trở ra lúc, một đám thủy binh còn không nhận ra trên thuyền đã thiếu đi bọn hắn đội trưởng...."

Trần Thì Kiến lặng người nghe lấy, Á Nam gia giới hạn thông tin rất nặng, lớn tới tình cảnh đã diễn hóa thành luật ngầm không thể không biết, chỉ gói gọn trong tám chữ "Không ở chức ấy, không lo chuyện ấy."

Hai cái lão hữu dù thân đến tình cảnh hiểu rõ tính nhau, không có chuyện gì không nói được bạn tâm giao, cũng không phải tùy tiện có thể tọc mạch sang công vụ chuyện này.

Nhưng hôm nay khác rồi...

Trần Thì Kiến chọn lựa từ ngữ một hồi, đã định nói ra nhưng vẫn trước nói lời cảnh báo:

"Lời ta nói tiếp...Có thể muốn mạng ngươi..."

"Ngươi nói, ngươi mất đi bất quá một cái tôn nhi nữ, nhưng ta Khởi nhi nhưng là tổ tông mạch nguồn! Ta dù liều thân già này cũng phải bảo vệ hắn một phen!"

Trần Thì Kiến trầm giọng đáp:

"Ô Ngạc quay người, sấu đầu nuốt đuôi...Lời đồn cũng không cách quá xa sự thật...Ta không bàn luận đúng sai, chỉ nói những điều tận mắt nhìn thấy."

"Khi ấy chính vào lúc mưa lũ, nước sông dâng cao quá ba thước, mặt nước chạm đến chân Thanh Bạc đại nhân đang bị buộc đứng vào ô đồng đại trụ, thiết xích trọng trọng trói đến gắt gao."

"Phía dưới hai bên bờ dân chúng đổ ra khán vọng, thượng thủ Tiên môn Tiên Sứ cúi người trông coi, thẩm vấn đã quá ba ngày, từ đầu tới cuối Thanh Bạc đại nhân chỉ đáp một câu nói."

"Hắn nói: Phụ thân, không xuống Hoàng Tuyền, thề không gặp lại."

"Hắn hô đến lần thứ 999, Á Nam gia lão tổ tuốt kiếm mà ra, chém đầu không rời khỏi cổ mà khí tuyệt bỏ mình. Chém đoạn đầu đại trụ mặt cắt bóng loáng. Chém đoạn lưu đại giang ba đào cuồn cuồn chảy mười ba tức!"

"Chém cho Tiên môn Tiên Sứ sắt mặt tái xanh, đợi đến nửa ngày mới muộn thốt ra được hai chữ: Kiếm Nguyên.."

Ba lão gia tử nghe đến nhập thần, đợi cho Trần Thì Kiến tự mình rót tới chén trà thứ ba, hắn mới bừng tỉnh như vừa ra khỏi mộng, xoa tay lên cổ làm nắm bóp tư thái, khản giọng nói:

"Lão tổ như thế quyết tuyệt?"

Trần Thì Kiến ngữ khí trọng trường đáp:

"Một điểm thân sơ cũng không nhận."

Ba lão gia tử thừ người ra, một chút dũng khí ban đầu cũng lún bại vào trong, yếu ớt nói:

"Ta mấy ngày trước trong lòng linh cảm, tự mình lội xem viên kia đồng trụ...vậy mà chỉ còn lại một đoàn dây xích sắt chìm sâu xuống đáy sông..."

Trần Thì Kiến nếm trà đến đầu lưỡi nhạt thếch, méo miệng đi nói:

"Kia đồng trụ mất rồi?"

Ba lão gia tử gật đầu:

"Không từng có vết kéo lê...giống như là độn thổ chạy mất..."

"Gia chủ nói thế nào?"

"Giả Nhượng công tử đã đích thân tới...Ta không dám nói trước mặt hắn, nhưng Thì Kiến...Ta...Ta hoài nghi đồng trụ cùng nhà ta hài tử mất tích liên quan tới nhau!"

---

Thiền Thanh đứng tại trước sân nhà đang đổ đi trong bình bạc Khốc Lưu Thủy.

Đừng nhầm, thứ này hắn dùng đến một mực rất tốt, cũng không phải tâm lý kích động mà đi phá hoại cử chỉ tới giải tỏa tâm lý, mà chỉ vì đã hết hạn sử dụng mà thôi.

Kết hợp với Noãn Sương đan, Khốc Lưu Thủy không chỉ gia tăng hắn khả năng hấp thu dược lực, mà còn có thể rút ngắn thời gian nghỉ giữa hai lần dùng đan, giống như bản thân đã nghỉ ngơi "một tuần" chỉ trong vài canh giờ vậy.

Một viên Noãn Sương Đan để cho tốc độ tu hành của hắn nhiều bằng gấp rưỡi ngày thường, bây giờ thêm Khốc Lưu Thủy chính là một ngày làm việc bằng ba! Hắn dùng nước thuốc phối hợp năm ngày, đã chống đỡ được bình thường nửa tháng tu hành.

Thiền Thanh nhìn xem giọt nước cuối cùng bị đổ đi, trong miệng hơi có khát khô, cổ họng rút lên xuống, đây là giấu hiệu cơn nghiện mà Á Nam Giả Nhượng nói tới! Nhưng hắn chỉ cần nhịn qua hai ba ngày thì tốt, trong lúc đó chớ nên dùng thêm đan dược gì.

---

Đúng như Á Nam Giả Khâm đoán, hôm nay nói chuyện một ngày cũng không tra được manh mối liên quan.

May mắn một điểm, hắn ánh mắt nhìn người luôn luôn không tệ, trông thấy nữ y sư thời điểm liền biết nàng xuất thân bất phàm, khác biệt hoàn toàn trung niên nam tử lỗ mãng thậm thụt nhìn trước ngó sau.

Á Nam Giả Khâm lấy thịnh tình mà đối đãi, trong vòng lễ giáo mà thăm hỏi, liền biết được nàng vậy mà lại là họ Doãn!

Lai lịch không cạn a...

Hắn thuận thế đẩy ra hôm trước ma tu chuyện, đạt được nàng lời hứa cùng khẳng định không có phe thứ ba ra tay, chuyện hạc giấy ma tu liền như coi như xong xuôi...

Dù sao hạc giấy truyền tin trên thân rải rác vài lời, lại nhấn mạnh không náo ra nhân mạng, chỉ cần cường hào ép đoạt liền có thể. Ngân Lâu làm việc lưu lại một tay, bây giờ Á Nam gia có thể ngồi mà đợi được Doãn y sư tự mình về truy tra trong thương đội phá hư quy củ gian hàng, tiếp đó lấy tương ứng tài vật tới bồi thường.

Cũng vì thương đội cả đời đều sống trên xe ngựa, lang bạt tứ hải, sớm đã gặp đủ loại địa đầu xà kiếm cớ chèn ép, trộm gian dùng mánh lời, tự nhiên hiểu được đạo lý nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Huống chi Á Nam gia chủ trương đối ngoại bình thản công chính, hai bên lẫn nhau không xâm phạm, nàng còn muốn mỗi năm tới đây Tam Giang sầm uất chi địa, tự nhiên không thể qua loa lấy lệ. Bị một cái kiếm đạo danh vọng chính đạo thế gia thù hận, chưa nói thương đội sức lực có thể chịu nổi không, thì danh tiếng đại đại hao tổn vẫn như cũ gọi bọn hắn ăn không tiêu!

Ngân Câu đợi ở một bên sắc mặt ủ dột, tổng kết nói:

"Gia chủ, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Hắn hành sự cẩn mật, không lộ dấu chân ngựa, bây giờ yên lặng ẩn tàng, giấu đi một cái năm năm, mười năm, chúng ta còn có thể tìm ra cái gì đâu."

"Ta mạnh dạn nghi ngờ...có phải hay không Nhuận gia cái kia ma tu xuất quỷ nhập thần đã mò tới nhà ta địa bàn?"

Á Nam Giả Khâm lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Ngân Câu thúc có chỗ không biết, Nhuận gia một đám chỉ giỏi dát vàng lên mặt, ma đầu trong miệng bọn hắn cũng khống thể tính là cái gì ma tu. Tương phản, chỉ sợ tìm kháp Tam Giang cũng không có người so với ma đầu này chính!"

Á Nam Giả Khâm nhìn Ngân Câu ngẩn người, cười nhạt một tiếng, nói tiếp:

"Tới nỗi địch tối ta sáng sự tình...Ta lại kể cho Ngân Câu thúc nghe một chuyện."

"Khi ấy ta lên bảy tuổi, đầu óc chưa nảy nở lại cố chấp nhất định đòi mua một cái con rối đồ chơi..."

"Phụ thân chịu không nổi ta vòi vĩnh tiếng khóc, liền ném ta ra bên ngoài viện, đóng cửa phòng không cho vào."

"Được một lúc thì hắn hối hận, mở cửa ra tìm không thấy ta, lại lần khắp viện ba vòng vẫn không thấy...Tới lần thứ tư, mẫu thân vừa đi vừa khóc bên cạnh hắn, trong miệng chì chiết không thôi, hạ nhân lục tìm khắp một mảnh gà bay chó chạy!"

"Ta trốn ở trên cây, lẳng lặng nhìn xem tất cả, đợi phụ mẫu hai người đi tới vòng thứ tám, mới trèo xuống để cho mình bị tìm thấy..."

Á Nam Giả Khâm từ đang cúi đầu mới từ từ ngẩng lên, Dạ Minh Châu quang mang phả vào hắn đã sớm dựng ngược lên u lục con ngươi, nói tiếp:

"Sự tình a, thay góc nhìn một cái, trong chớp mắt đã thấy được khác biệt."

"Việc chúng ta cần làm, không phải là đi lùng bắt lần khuất trong tối nhìn lén tặc tử, mà là để hắn xem thật kỹ, tạo ra một cảnh tượng nhất định thu hút sự chú ý của hắn!"

Ngân Câu phục đến sát đất, gục gặc gật đầu, không ngừng nhủ thầm:

"Từ người thuộc học được nhiều như thế...Mỗi lần nghe gia chủ giảng chuyện, đều chỉ cảm thấy ta ngu dốt học không đến da lông mà thôi."

Á Nam Giả Khâm ánh mắt lấp lánh, nhìn xem trên bàn nằm yên chưa từng động đậy 【 Quân Ngọc Dao 】, nói:

"Phiền Ngân Câu thúc thay ta truyền tin Nhượng đệ, dặn hắn chế tạo giả tượng như thế...như thế."

Ngân Câu nhận mệnh mà đi, hắn ra tới cửa điện lại bị gọi giật lại, Á Nam Giả Khâm lại giống như chợt nhớ ra, không quan tâm lắm nói:

"Ngài tới gặp Thanh đệ kể rõ ngọn ngành, nếu hắn muốn giúp, thì chiều theo hắn...Cũng không cần lại thiếp thân bảo hộ hắn, thay ta tới trông coi Ba lão gia tử cùng Trần Thì Kiến, để bọn hắn ngoan ngoãn nhìn xem."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com