Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 19: Nhược Nhục



Phu Đấu Mi quá không có sức chịu đựng đi!

Thiền Thanh đã làm gì đâu, đã ai làm gì đâu? Thiền Thanh nhìn xem Phu Đấu Mi lăn lê bò toài dưới đất, máu cùng bùn trộn lẫn lên nhau, quả thực không còn ra thể thống gì...

May mắn Thiền Thanh trước đó đặt lưỡi kiếm trong miệng hắn mà lóc lên, Phu Đấu Mi trong miệng bây giờ chính là đầu lưỡi cùng hai bên thịt mã vặn nhão lại thành một đống thịt nát, ngay cả gào thét ra tiếng cũng không thể làm ra được.

Thiền Thanh chỉ là ăn miếng trả miếng, hắn một ngày này không có 【 Quân Ngọc Dao 】 ở bên người, trong đầu tiếng ve có bao nhiêu đau đớn tất cả đều nguyên giá mà chuyển sang người Phu Đấu Mi, không nhiều một li.

Hắn tâm trí không ở trên người nạn nhân, mà một mặt thôi động linh khí đề cao tự thân giác quan tới cùng cực, một mặt không ngừng tìm hiểu xem 《 Trù Thủy Hách Nhân Kinh 》kỳ dùng.

Đừng nhìn công pháp này có một chữ 《 Thủy 》, Thiền Thanh tu hành lâu như thế tới nay cũng chưa từng phải mượn nhờ sông nước tích tụ hay tìm nơi thuỷ khí dào dạt tới gia tăng tốc độ hấp linh. Thậm chí, tu ra linh khí cũng là hoàn toàn vô tính, tại hắn xem ra là phải dùng chữ《 Lam》.

Thiền Thanh thể ngộ ra chữ này thời điểm, trong đầu lâng lâng như cơn sóng vỗ bờ cảm giác, đọc thuộc nhuần nhuyễn sáu vạn chữ lấy một loại ảo giác như nước sông ăn mòn chân đê đập, một buổi nhất cử phá sập một dãy trường hạp chắn giữ lâu ngày, ứng với lúc hai mạch Nhâm, Đốc đầu lớp màng bị hắn hoàn toàn đả thông, hành khí trơn tru, thu ra phát vào tự nhiên không bị ràng buộc.

Hắn nhìn xem Phu Đấu Mi đã hơi quen với cơn đau, chỉ đành dùng lưỡi kiếm tiếp tục cạo đi nạn nhân lớp da ngoài, tỉ mỉ dùng lưỡi dao bắt lên từng thớ thịt mà tuốt ra như rọc mía, giữa đường còn ép hắn nuốt xuống một viên đan dược, giữ cho hắn khỏi chết.

Đây cũng không phải là hắn ác độc thành tính ưa xem người thống khổ, chỉ là muốn kiểm tra thân người cấu tạo cơ thể, từ đó phán đoán ra trong đầu thiền tử có thể ẩn nấp ở chỗ nào thôi.

"Kỳ quái...Não trái điều khiển nửa cơ thể bên phải, bên kia cũng ngược lại như thế."

"Có thể trong đầu ta tiếng ve là cảm giác nghe đều cả hai tai nha...Chẳng phải chứng minh thiền tử nằm tại chính giữa đỉnh đầu ta?!"

Diễn lâu như thế...

Nấp trong rừng sâu cẩn thận cảnh giác hắc y nhân cuối cùng không nhìn được nữa, hắn tu vi cao hơn, lặng lẽ từ đằng sau tiếp cận thiếu niên đang dùng gang tay đo khoảng cách trên mặt Phu Đấu Mi rồi áp vào mặt mình, lại ước lượng tỉ lệ, gõ gõ xuống.

Thân hình hắn quỷ mị ung dung tới sát thân Thiền Thanh lúc, hài tử vẫn không hay biết gì.

Đột nhiên, "Ba" một tiếng vang thật lớn, Thiền Thanh bị đánh choáng váng, chỗ cần cổ bị xương xẩu bàn tay chặt xuống ứa ra máu tươi lại không có ngất đi. Hắc y nhân ngạc nhiên, đành phải lại "Ba" một chút, đánh thẳng tại trên đốt sống lưng, Thiền Thanh chúi về trước xuýt ngã, cước bộ nghiêng lệch lại vẫn không có bất tỉnh.

Hắc y nhân thầm nghĩ:

"Dù sao cũng là Á Nam gia dòng chính, công pháp cao thâm, tự nhiên khó khăn choáng!"

Hắn đang muốn đánh tiếp, lại nghe Thiền Thanh nhảy giật ra, khua tay nói:

"Đừng đánh nữa, lại đánh nữa muốn chết người rồi!"

Phu Đấu Mi đang chịu lột da thống khổ, nghe được tiếng này hai khoả con ngươi ứng chuyển một cái, vui mừng quá đỗi lập tức lấy pháp lực rung động cổ họng mà phát ra một loại như cá heo tiếng kêu, nói:

"Ha ha ha...Giả Thanh, ngươi kẻ thù tới! Hắc y huynh đệ, đánh chết hắn, y như dạng này đánh chết tươi hắn!"

Hắc y nhân nhíu mày nhìn xuống mình bàn tay, nói:

"Ta chỉ muốn đánh ngất hắn!"

Thiền Thanh méo miệng nói: "Đánh ngất xỉu không phải như vậy đánh, cái này cần đánh chết bao nhiêu người a!" Nói quay đầu đi, chỉ mình sau tai chỗ cổ nói, "Cái này! Choáng ngay tắp lự!"

Hắc y nhân vui vẻ một đập vỗ xuống, thuận miệng một tiếng cảm ơn, lại nhìn Phu Đấu Mi không hiểu ánh mắt, ngượng ngùng nói:

"Tay chân không theo ý mình nữa rồi."

Hắn nhấc lên Thiền Thanh muốn đi, giữa chừng lại quay lại nhìn xuống Phu Đấu Mi ánh mắt trìu mến.

"Ta lớn như thế cũng chưa từng thử qua vị người đâu, công tử vì ta làm da đồ nhắm rồi, liền không thể lãng phí."

---

Hắc y nhân trên đường trở về cũng không có tham Thiền Thanh tài bảo, mà Đông một chỗ, Tây một chỗ, tán loạn vứt ra.

Thiền Thanh giống như đối với hôn mê mất ý thức một chuyện đã có nhất định kháng tính, lại thêm trong đầu tiếng ve kéo đàn tiếng sắc tim ứa nhọn, cho nên lúc hắc y nhân ninh nhừ Phu Đấu Mi thì hắn cũng tự tỉnh dậy rồi.

Hắn thu thập tất cả những vật có thể nhìn thấy được trong hang động vào tầm mắt, rất sớm đã nhận ra Trần Yên, Ba Khởi một cái bị đặt ở trên bàn dài, một cái bị treo lên cột.

Hai cái hỗn đãn còn thở, nhẹ thôi. Nhưng đều.

Thiền Thanh trong tâm thả nhẹ xuống một khối đá, ánh mắt nhìn bọn hắn đều nhu hoà hơn mấy phần...

"Số khổ hài tử a."

Đáng mừng hơn, chính là nơi cổ tay hắn vẫn còn nguyên vẹn không chày xước! Thiền Thanh giấu ở trong cổ tay phù lục là trước hết dán ở trên da, lại dùng một lớp da giả đè lên ở bên ngoài, nhiễm lên tự thân 《 Lam》khí, trang nhiều lớp như thế chung quy là có thể lừa gạt hắc y nhân ánh mắt!

Thiền Thanh chưa vội kích hoạt phù lục, dù sao phát động cũng có dị tượng, nếu để hắc y nhân phát hiện ra, vậy hắn mạng này liền muốn chôn tại đây rồi.

Chưa hết, Thiền Thanh còn muốn dụ hắn nói ra một chút, dù sao Á Nam gia người tới bắt hắc y nhân về rồi, hắn sẽ không như bây giờ thoải mái tự nhiên nói! Đây là hắn còn nhớ Á Nam Giả Nhượng ngày trước tốn thời gian tra khảo ăn thịt người án mà nghĩ ra tương ứng giải pháp.

Thiền Thanh cao giọng hỏi:

"Các hạ là người nào?"

Hắc y nhân lim dim mi mắt nếm canh, nói:

"Công tử đọc qua tộc sử, ta chỉ hơi lộ một điểm, tin tưởng ngài nhất định có thể đoán ra được!"

"Chỉ một chữ: Kiều."

Thiền Thanh dò hỏi:

"Kiều gia?"

Hắc y nhân giống như nếm không vừa miệng, nhíu mày nói:

"Như thế nào? Ta người hạ nhân này phấn đấu quên mình như thế! Giờ ngày cả tộc sử cũng không có lưu tên ghi?"

Hắc y nhân nói xong lại chẹp miệng cười tà:

"Vẫn là ta tự đánh giá cao mình, chỉ trách ta có mắt không tròng.

Tuy nói như vậy, hắc y nhân trên mặt không có thoả mãn, vẫn có mâu thuẫn khẩn khoản nói:

"Con chim sắp chết thì hót lời hay, công tử sắp chết vậy phải nói thật cho ta biết. Thanh Bạc đại nhân...Hắn đến cùng phải hay không giả chết?"

Thiền Thanh sắc mặt cứng lại, hắn tuyệt nhiên không biết chuyện này! Nhưng tên người kia có một chữ Thanh, vậy chẳng phải chính là Á Nam gia Thanh Nghi bối rồi! Trong đầu hắn suy nghĩ như phù quang lược ảnh chắp nối lại, lời nói ra lại không phải cái gì khẳng định, mà là đau buồn lập lờ nước đôi:

"Đây là nói gì vậy..."

Thiền Thanh bộ dạng rơi vào trong mắt hắc y nhân chính là bị khám phá chôn sâu đáy lòng bí mật người, ban đầu kinh nghi về sau mới cố hết sức đi che giấu, hắn bây giờ mới rũ đi một tia cuối cùng nghi ngờ, thật dám tin vào Trần Yên lời nói, há miệng ra không nói được gì.

Hắn hồn hồn ngạc ngạc bước lên mấy bước, tóm chân Thiền Thanh dựng ngược hắn lên, tiến thẳng tới vạc đồng, căm hận nói:

"Ta nấu ngươi!"

Thiền Thanh bị hắn thương tiếng nói làm kinh ngạc, chưa kịp tiêu hoá hết thông tin đã bị nắm chân giật ngược lên như thế, đầu quay vòng vòng, vội quát một tiếng:

"Vì sao muốn giết ta!"

Hắc y nhân lầm li không nói cứ thế xăm xăm bước, Thiền Thanh bị bên dưới ngọn lửa phả hơi vào nóng bỏng cái má, tự hiểu phía tiếp lời nói nếu còn không thể đánh động hắn tâm thì đây chính là mình di ngôn! Bèn quát:

"Ta nhưng là Á Nam gia công tử! Ngươi một kẻ hạ thần, coi như giết cũng phải cho ta chết minh bạch!"

Hắc y nhân giơ hắn lên trên vạc nước chỉ chút nữa phải thả xuống, quả thật dừng lại mà giữ nguyên như thế để cho ùng ụng bọt nước thỉnh thoảng sôi bắn lên da đầu hắn tê rần.

Thiền Thanh mượn nhờ ngọn lửa tia sáng, cận thân người xem rõ, cái kia như bùn nhão trát lên không phân rõ ngũ quan khuôn mặt, đang tại chỗ sặc ra hai hàng nhiệt lệ, bi thiết lại mờ mịt lẩm bẩm nói:

"Ngươi còn không biết vì sao mình phải chết?"

"Các ngươi Á Nam gia tranh đấu nội bộ, minh tranh ám đấu dồn chết Trọng mạch ta Á Nam Thanh Bạc đại nhân vốn chẳng phải vì gia trưởng chỗ ngồi sao? Ngươi vừa nãy nói cái gì? Gia chủ chi vị là ngươi Bá mạch đồ vật!?"

"Ngươi mơ tưởng!"

Thiền Thanh trong đầu oanh nhiên một cái, trên mặt viết đầy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì những lời này Bá mạch - chủ vị đều là Á Nam Giả Khâm dặn hắn nói! Không sai một chữ!

Những lời này trực chỉ đẩy hắn vào chỗ chết a.

Thiền Thanh cố nhiên biết gia chủ chi vị tôn quý, cũng chịu qua Á Nam Giả Nhượng một lần dò hỏi, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra chuyện tới tỉnh cảnh này.

Hắn đen nhánh tóc dài rơi rụng xuống nước đã trước toẽ ra phủ kín mặt nồi, hắn thậm chí không biết bản thân làm sai cái gì mà lại bị Á Nam Giả Khâm đẩy đến cái chết như thế.

Chỉ có chết rồi mới được biết...

Á Nam Xuyên Giang lời nói vang lại bên tại lúc, Thiền Thanh mở bừng mắt ra, vận lên pháp lực đập vào trên tay mình phù lục, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ:

"Quá tin người..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com