Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 20: Nhẫn Tâm



"Bành!"

Tiếng ầm vang vỡ toang va vào vách đá chấn động, khiên động âm thanh dội lại đinh tai nhức óc.

Phù lục nơi cổ tay Thiền Thanh cũng không phải cái gì truyền tin phù!

Hắc y nhân thét thảm:

" 【 Hộ Thân Tráo】 !"

Từ nơi cổ tay Thiền Thanh bắt đầu, lục sắc quang mang cấp tốc theo hình cánh cung nở rộ tròn như một viên cầu lớn hoàn toàn bao bọc hài tử vào trong đó. Viên cầu nguyên bản thể tích lớn bằng bụng voi bị thu nhỏ áp súc về phù lục, bây giờ nở bung động lực nháy mắt đè vỡ tung vạc đồng, hắc y nhân đứng gần như thế, không kịp phòng bị lập tức kê thân hứng chịu lấy ngồn ngộn nước sôi trào bắn lên người.

Hắn loạng choạng giật lùi lại, khua khua đôi tay về sau tránh né Thiền Thanh thừa cơ tấn công, nhưng lo lắng thừa a...

【 Hộ Thân Tráo】vững chắc không gì xuyên phá nổi, nhưng cấu tạo nguyên lý lại giống một cái mai rùa! Người ở bên trong muốn động cũng không được.

Thiền Thanh bị ngâm trong nước sôi mái tóc dội ngược về đầu, lập tức da mặt lập tức đò lằn lên, bong tróc mất một lớp da ngoài! Lột da tư vị đau đến muốn rút lưỡi lại, hắn dằn xuống bành ra quai hàm, nhe nanh trợn mục.

Hài tử vừa thoát khỏi sinh tử hiểm cảnh, không lo được Á Nam Giả Khâm là như thế nào lừa mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu như không có truyền tin phù, hắn ngồi mãi ở trong lồng cũng không phải cách.

【 Hộ Thân Tráo】phù đã là vật duy nhất hắn có thể cầm ra đối địch được, ngay cả giấu kỹ trong ngực lưỡi dao cũng sớm bị hắc y nhân lục ra vứt bỏ.

Thiền Thanh nhìn xem hắc y nhân nộ xông lên đầu mà không ngừng thử dùng đại lực đập liên hồi, lại đổi sang thuật pháp liên tiếp công kích cũng không có làm 【 Hộ Thân Tráo】quang mang mảy may yếu bớt, thế là nhắm mắt lại, dằn xuống lo sợ.

Trước tạm chờ xuống.

————

Thương đội toạ lạc chỗ cũ

Trên mặt đất tán lạc da thịt, tanh nồng huyết vị, hai cái thanh y nam tử trường bào tuấn dật, giương lục nhãn quan sát tứ phương.

Bên trái thanh y nam tử, tả hữu tay áo bôi lên lục ngạc du giang đường vân, trên môi còn chưa để râu, lại có bộ dáng nghiêm túc, hắn mở ra trong tay đã vỡ làm đôi hình nhân mộc, khẽ nói:

"Phu Đấu Mi mệnh bội vừa vỡ, chúng ta tức tốc chạy tới nơi này...Vẫn là chậm mất, xem ra Thanh đệ cũng không kịp như dự định thấy hung thủ liền lập tức giết Phu Đấu Mi rồi."

Địch nhân có dò xét phạm vi lớn pháp khí loại hình, Á Nam Giả Khâm cố nhiên không thể giăng quân chặn nơi hiểm yếu hay phái cao tu ở chỗ tối dò xét. Nhưng cũng không thể để cho Thiền Thanh bị bắt đi lúc nào không hay, nên mới nghĩ ra kế dùng Phu Đấu Mi tính mạng mệnh bội mà thay báo tin phù!

Nếu sự tình cho phép, thậm chí đã có thể ngay tại chỗ bắt xuống địch nhân...Kỳ chiêu như thế, muốn thành còn phải nhờ thiên mệnh, nếu là không thể, hắn cũng đã làm tốt dự tính xấu nhất trường hợp.

Một bên Á Nam Giả Nhượng cau lại một đôi lông mi hoãn lại trường, cũng mở tay ra để lộ một viên hình tròn vật liệu, kết cấu kỳ lạ, từ vô số hình vuông mà thành, nói:

"【 Lưu Tiên Chi 】thời gian ghi lại lâu, đáng tiếc không thể ghi âm, lại thêm đặt tại nơi xa không thể thấy rõ mặt người..."

Á Nam Giả Khâm cùng hắn tường tận xem xét, cùng nhau bàn bạc:

"Từ cách hắn di chuyển, ắt hẳn tu vi phải tại Luyện Khí kỳ, vậy mà đánh ngất một cái Linh Đài tiểu tu hai lần không được? Đi rồi quay lại bắt người...Đột xuất như thế, không phù hợp với hắn cẩn thận tính toán trước hành vi..."

"Tin tốt là hắn bắt trở về Phu Đấu Mi, Ngân Câu thúc có thể mượn ngày trước tiêu ký mà đoán ra đại khái phương hướng, trên trời dưới đất, bất phân mộ dạ, lật từng viên đá ngọn cỏ, không có không tìm được hắn lúc!"

"Huynh trưởng đoán được chuẩn...Thanh đệ có Trúc Cơ phù lục hộ thân, cũng không nên cái gì cũng không kịp làm mà chết đi."

Á Nam Giả Khâm nghe đến lời này ánh mắt tản mát, thở dài thườn thượt, nói:

"Miễn cưỡng giật gấu vá vai mà thôi. Chuyện này liên luỵ nhưng lớn lắm."

"Không thể trách ngươi, cái kia miếu tự nhiều năm như thế, ăn vào trong bụng đồ vật, nào có nhả ra đạo lý!!! Nếu không phải huynh trưởng để ý từ khi mầm mống mới thành, nghĩ đến cái kia Ba Sinh, chúng ta bây giờ vẫn còn bị địch nhân dắt mũi quay vòng vòng!

Á Nam Giả Khâm hiểu được tình hình nghiêm trọng của vấn đề, vẫn không dám nhận thuộc về mình công lao, càng nhiều hơn là ân hận tự trách, thương tiếng nói:

"Đáng tiếc Thệ Nhai sơn phong cấm, nếu không cái này quỷ dị, ta vãng sơn thượng cầu nhất trụ nhang liền có thể..."

Á Nam Giả Nhượng cười cười, lại đưa ra một cái tay khác, nói:

"Huynh trưởng xem đây là cái gì?"

Thì thấy, một cái hình dáng như hoa tai loại hình, kích thước vẻn vẹn hai đốt ngón tay, nhìn như lục giác phòng ốc thu nhỏ mà thực ra là chuông, đơn thuần bản thể lăn qua lật lại liền phát ra đinh linh khả ái động lòng người tiếng vang động, sờ vào xúc giác mát mẻ như kim mà chất mềm mại như sợi...

"【 Đinh Linh Tuyền Tác Khuyên 】!"

Á Nam Giả Khâm vui mừng quá đỗi, nhận ra vật này, nhịn không được hỏi:

"Như có vật này, Thanh đệ mạng sống có thể bảo đảm được chăng?! Đây là ngươi phụ thân thiếp thân đồ vật, ngươi là từ đâu tìm về được?"

Á Nam Giả Nhượng nhếch mép cười:

"Cũng là trùng hợp, thanh đồng đại trụ di dời, để lộ ra dưới đáy nước nằm im hơn mười năm viên này pháp khí! Nghĩ đến ngày xưa trọng phụ nhất kiếm sát cần cổ, phong mang ứng nên lạm bạt đi tai hắn..."

Hai người nhắc đến chuyện này liền tiu nghỉu bặt âm, gượng gạo muốn nói gì cũng thấy nghẹn họng, lúc lâu như thế, chọn lựa ngôn ngữ cẩn thận, Á Nam Giả Nhượng mới phun ra một câu nói:

"Ngươi ta đã tận lực, nếu Ngân Câu thúc chậm chạp...Thanh đệ, mạng của hắn toàn ở một chữ Nhẫn này."

————

Thiền Thanh ăn vào chữa thương đan dược đã tiêu tán đi cơn đau, chỉ là da thịt không thể lành lại, đầu hắn nửa đỏ nửa trắng thậm chí còn mấy đoạn da co lại toẽ ra như đầu dứa.

Cẩn thận nghĩ xem, vạc đồng bên trong nước canh hẳn cũng chứa dược lực, sắp thành lại hỏng, rơi rớt vào trên người đau đớn không thua kém gì độc tính.

Hắc y nhân áo bào đen đã bị thiêu đốt phân nửa, để lộ ra hắn bên dưới cơ thể như bùn nhão chất đống lại không ngừng chảy xuống mất đi kết cấu nâng đỡ tự thân, lại thêm hắn giận quá không kiêng nể gì mà dùng hết khí lực muốn phá vỡ Thiền Thanh tổ kén, cũng tương đương tổn hại hắn thân thể nhiều lắm.

Thiền Thanh nhìn xem hắn mỗi nhấc chân đi lại đọng lại khối lớn vết bùn, nhíu mày hỏi:

"Ngươi đây là làm sao?"

Hắc y nhân mỗi lần hít thở, trên mặt đều có bong bóng khí nổi lên rồi vỡ vụn, hắn cố vớt vát lại dưới đất màu cam nước thuốc, nhưng uống vào đều bung bắn ra ở cổ họng.

Thiền Thanh lại lần nữa hỏi:

"Ngươi sắp chết?"

"Ta còn chưa có thể chết!"

Hắc y nhân ngẩng phắt đầu gào lên, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên bàn đang nằm Trần Yên, bây giờ chưa đến lúc hiến tế...Nhưng hắn có thể lợi dụng được nha, hắn chưa bao giờ có thể lường được chủ gia hai mặt mức độ, nhưng có thể thử một lần!

Hắc y nhân nhặt lên một mảnh sắc bén mẩu đồng, kề vào cổ Trần Yên mà nói với Thiền Thanh:

"Ngươi không ra, ta liền giết nàng!"

Chê cười, ta như ra ngoài, ta và nàng đều phải cùng nhau chôn! Nhưng Thiền Thanh ánh mắt rơi vào trên mặt bàn tái nhợt yếu ớt Trần Yên, trong đầu cực tĩnh tới lạnh lùng ý chí không nhịn được phải mềm đi mấy phần...

Hắc y nhân thấy hắn ánh mắt lung lạc, lại the thé nói liên tục, tiếng nói khó nghe, hơi thở hôi thối phả vào mặt ướt át tới nỗi Trần Yên cũng phải từ trong hôn mê tỉnh dậy. Nàng hoang mang đôi mắt nhìn thấy Thiền Thanh ngồi tại trong màn sáng, cái mũi lập tức mỏi nhừ, nước mắt trào ra.

Công tử tới cứu ta!

Thiền Thanh nhìn xem nàng ư ư hức hức, mới nhận ra nàng không thể nói, nữ hài ngày thường khắp nơi uỷ khuất cầu toàn, thật đến lúc cũng dám khởi xướng hung ác, tự đoạn đầu lưỡi, quyết không chịu lộ ra bí mật!

Mà nàng dũng cảm như vậy, mới có thể để cho Á Nam Giả Khâm kế hoạch chuyển động. Bây giờ nghĩ lại, tiếp cận hắn hài tử có cái nào là Á Nam Giả Khâm không biết tới, vị gia chủ tỉ mỉ như thế, chỉ sợ Trần Yên, Ba Khởi cũng là hắn chú tâm chọn lựa từ trước a.

Đối thoại một chiều diễn ra hồi lâu, hắc y nhân không ngừng doạ nạt lôi kéo, Thiền Thanh lẳng lặng nhẫn nại tới lúc Trần Yên nhận thức rõ tình cảnh, hắn cũng không thể làm gì a. Thế là chống gối đứng dậy, đối với bên ngoài Trần Yên nói:

"Ngươi còn cái gì di nguyện sao?"

"Ngươi còn cái gì di nguyện sao?"

"Ngươi còn cái gì di nguyện sao?"

Trần Yên nghe nhắc lại đến lần thứ ba, hai tay vốn đang cố giằng hắc y nhân mảnh đồng, mới buông thõng xuống, thôi đi nháy mắt không ngừng ra hiệu, đầu ngoặt xuống như gãy mất đốt sống lưng. Nàng vốn hẳn phải hận, phải giận mắng gào thét mới là, những ngày này thân tâm mệt mỏi đều bị manh tâm đè ép hẳn là phải phát tiết ra mới là...

Chỉ là nàng nhớ tới nàng gia vẫn nằm tại trong Á Nam gia lòng bàn tay...

Thiền Thanh gật đầu, ngồi xuống quay người vào vách tường.

Tiếp đó, dù cho nghe thấy gì, cũng không ngoảnh lại.

"Ta ứng vì nàng mà đau buồn khóc...Nên vì ngày hôm nay bạc tình mà dằn vặt ân hận mới phải?"

Hắn cái gì cũng cảm nhận được lại không thể nào ép ra nước mắt.

Hắn bèn cười lên, xách về mang tai hai má miệng động vào chỗ lột da, hắn đã có lại quen thuộc cảm giác.

Trời ơi, khi cười, nó đau khủng khiếp!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com