Đầu Nam Triều đã bị đóng vào trong cũi đẩy đi quanh chợ ba phòng, dù là trên người hắn bẩn thỉu quần áo kết hợp với dân chúng ném tới các loại uế vật, loại kia giấu tinh quang con ngươi vẫn sáng ngời lên
Giữa mặt sông mọc lên một toà đài cao, trên bệ đá cao xếp lên bằng từng chồng củi khô, Nhuận dưới quỳ sáu cái người nam nữ đều khoác lên áo trùm, chính là Đầu Nam Triều thân hữu, bọn hắn không được như Đầu Nam Triều quang minh, đã bị lục đi ngũ giác thỉnh thoảng chỉ ô yết nơi cuống họng vang lấy.
Từ lúc hắn bị điệu lên trên giàn tới khi bị trói chặt lên cột trụ, Thiền Thanh chỉ yên lặng đứng cạnh hắn, hai người đều không nói một lời.
Theo Đầu Nam Triều ánh mắt nhìn về phương xa trên đài cao vậy mà nhìn thấy cái kia Á Nam Giả Nhượng đang nhô người ra ngoài lan can, hai tay chống lên thành nhô người ra ngoài chăm chú nhìn lấy hắn. Đầu Nam Triều nhìn rõ hơn Nhuận gia sau hắn, thế mà lại là hắn hiếm hoi còn sót lại mấy cái gia quyến!
Đầu Nam Triều đã không màng sống chết, sớm lúc đã biết sẽ liên luỵ tới người nhà, chỉ là không nghĩ tới sớm như thế này. Hắn càng không ngờ, lại chết về tay hai cái chính đạo khôi thủ thế gia hậu bối!
“Chết đáng lắm!”
“Kìm lừa lại, để hắn hưởng thụ lâu một chút!!”
“Ha ha ha, gào to lên mới tận hứng!!!”
Dân chúng đã vây tụ tập nập hai bên bờ sông, trong ba vạn nạn dân ngày trước không có ai tới, tất cả đã bị Nhuận gia bắt trở về lại.
Hắn thở dài dời mắt khỏi Thiền Thanh đã cầm trong tay ngọn đuốc, bỏ mặc ngoài tai dân chúng Nhuậna dưới khả ố hô réo, cho tới phút cuối hắn vẫn là không trách bên dưới người dân, phảng phất trên mặt tự tin không giảm, quay xuống Thiền Thanh hỏi:
“Thiền Thanh, phàm là tu hành giả chỉ cần liền quan tới chính mình con đường thì không việc gì không dám làm, thịt cá bách tính, thê thiếp hàng đàn, giết ngườt đoạt bảo, mất hết cả đạo đức. Diệt như thế nào cũng không hết, răn đe cỡ nào cũng không biết sợ!
“Ta nhiều đêm trằn trọc, nghĩ mãi không rõ có phải không bọn hắn trong lòng tồn sẵn ác tính độc căn vẫn là vì tại ngộ nhập hồng trần cơn lũ bị vấy bẩn, trộn lẫn tới?
“Bây giờ nhìn xem ta nhiều năm như thế tranh dũng đấu ác, có từng gọi được người tại vực thẳm dừng chân, có từng gọi được người hồi tâm chuyển ý? Không một cái, không một cái a Thiền Thanh. Như thế, bọn hắn tính chính là ác, là sinh ra đã ác, là bọn hắn bản chất, ai có thể chống lại thượng thiên chú định cho mình bản tính đây!?
Thiền Thanh khẽ nói:
“Ta bây giờ muốn giết ngươi.”
Thiền Thanh đã đứng nghe hắn một hồi, bây giờ nghe lâu như thế, Đầu Nam Triều liền nghe rõ ràng như sáu chữ, nhưng vào trong tai hắn lúc lại chuyển thành: “Tử bỏ ngay vẫn còn kịp.” Đầu Nam Triều cũng không phải không đọc được trong mắt tráng hán gia chủ ánh mắt luyến tiếc, hắn lại càng hiểu chính mình giá trị.
Hắn trả lời lúc, đã là đối với trong đầu nghe được Thiền Thanh lời nói:
“Ta bỏ không được. Ta chống lại không được, đây là ta bản tính. Nghịch lý như thế, nghịch lý như thế,. Thiền Thanh ngươi hiểu không?
Thiền Thanh không nói gì nữa.
Chỉ từng bước trèo lên đài cao nghe hắn lời nói cuối cùng:
“Ta rồi sẽ chết đi, nhưng sẽ lại có một cái ta khác… Ta mong người đó là người. Ta xem hiểu rồi, vì cái gì gặp ngươi lúc liền cảm thấy chân thật đáng tin, liền cảm thấy từ trước tới nay duy nhất một người hiểu mình, có thể trông cậy được. Là thiện tính lẫn nhau nhận biết a Thiền Thanh, là thiện tri, thiện tương!”
Thiền Thanh đã bước lên đài cao, đối mắt với Đầu Nam Triều tràn đầy niềm tin ánh mắt, hồi lâu như thế mới để dân chúng bên dưới kinh hô tiếng ngớt đi vì không hiểu chuyện gì. Thiền Thanh từ từ dùng trán tì vào trán Đầu Nam Triều, trong đầu hắn nghĩ rõ ràng.
"Ngươi cảm thấy đáng tin như một cái lồng tìm thấy con chim mà thôi."
Nhưng lời phát ra lại là.
“Ta cũng chỉ tin ta có một nửa.”
Hắn cùng lúc tay trái bó đuốc giơ phắt lên thật cao trên không trung, bất ngờ cử chỉ chuyển tất cả mọi người chú ý một nháy mắt, Đầu Nam Triều đã cảm thấy một cái dao đã xuyên thấu tim, mốm hắn há hốc ra muốn hét lại Thiền Thanh rất nhanh quay trở xuống mũi dao rồi dùng tay che miệng hắn.
Thiền Thanh nhìn xem hắn mở to không hiểu xen lẫn kinh nghi ánh mắt, khe khẽ nói:
“Đừng hét. Đừng gào. Không một âm thanh nào. Đừng để cho bọn hắn thoả mãn, đây là ta hoàn thành chính ta lời nói cũng là tốt nhất điều có thể làm cho ngươi, ngươi chết đi im lặng là ngươi cuối cùng đối với Nhuận gia sỉ nhục, cũng là tại trong tất cả dân chúng lưu lại sâu đậm tin noi!”
Thiền Thanh thủ pháp tinh thuần, dựa vào mạch đập xác định hắn tim vị trí, tinh chuẩn một dao cắt rời hắn cuống tim, hắn nhìn xem Đầu Nam Triều hơi thở dần dần yếu ớt rồi tựa như buồn ngủ nhắm mắt lại ngả vào vai hắn.
Tiếp đó đột ngột tung người nhảy xuống dưới đài, trên tay bó đuốc rơi lại lập tức cháy bùng lên.
“Lốp bốp!”
Đầy đất chất đống củi khô tại trong hoả phát ra từng nhịp nổ tiếng vang, tại ảm đạm sắc trời Nhuậna dưới, thiêu đốt lên ngọn lửa màu đỏ ngòm, bên dưới nhung nhúc từng gương mặt người dí sát vào nhau từ yên tĩnh nín lặng xuống lấy, theo trên đài bị trói người hắn từ lớp áo tới từng lớp da bị đốt xuống chỉ còn cháy đen một mảnh.
Trung ương đứng thẳng Nhuậna trên thanh niên người chịu đau đớn đành hạ hạ như thế vậy mà không một lần gào thét, không một lần dãy dụa, chỉ hơi cúi đầu xuống tựa như ngủ, lại tựa như ngắm nhìn dưới chân hắn lê dân.
Đầu Nam Triều buông xoã mái tóc chịu lửa cùng âm phong vù vù thôi vậy mà dựng ngược lên tới theo chiều ngọn lửa, mất đi chống đỡ kết cấu, thỉnh thoảng lại có từng mảng thịt của hắn rơi xuống làm bùng tàn than lên.
Nhuận Vọng Bạch từ đài cao âm úc con ngươi tì cằm lên gậy ngồi nhìn lấy, bây giờ cũng đứng lên, hắn vừa nghe qua bên dưới người xì xào tiếng nói Đầu Nam Triều một tiếng cũng không kêu, không người có thể chịu đựng nhục hình, đây là ma quỷ vẫn là phước lành.
Hắn để ý nhìn Á Nam Giả Nhượng, theo hắn ánh mắt trông tới đã không phải trên giá bị đốt người mà là dưới đài Thiền Thanh đang quay mặt xuống nhìn dưới đài người
Trên miệng treo hoàn mỹ cười.
Nụ cười của một kẻ đao phủ sau khi đã khai đao mỹ mãn, hoặc là nụ cười của một ví thánh đã đối với chúng sinh thâm thụ giáo hoá.