Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 53: Gọi Là Đạo



Sơ đông tuyết mịn, bồng bềnh như sợi thô.

Hàm Ưu phong Chủ điện trống rỗng, một đám quan lại dừng ở cả ngoài phòng chờ, từng người trên thân nếu không phải mặc áo bông thì chính là khoác thêm lông cầu, bây giờ đã là giờ Ngọ vậy mà vẫn chưa thấy phong thanh gia chủ tuyên gọi thiết triều, trong đám người mới có già nua kín đáo tiếng than:

"Đây là chuyện gì... Hơn hai canh giờ rồi, gia chủ đây là lần đầu tiên trễ nải như thế."

"Hay là về thôi? Trời đã vào đông, tuổi già đau nhức khó chịu lắm."

"Chờ thêm một chút... Sắp quá giờ trưa, nếu gia chủ còn không cho gọi thì trở về a."

Đám người ngoại trừ một chút lời nhỏ nhặt, phiếm hỷ qua lại, cũng chưa từng đề cập tới chính sự công vụ, ngay tại lúc sự kiên nhẫn đạt tới giới hạn, mới có một tiếng thanh thuý hài đồng âm thanh vang lên:

"Thiết chầu."

Là Á Nam Giả Thanh giọng nói!

Vài đôi mắt âm thầm liếc qua nhau, thanh đồng đại trụ sự tình mới qua bao lâu... Đám người trong bụng chuẩn bị đầy những lời chúc mừng, hãnh diện sắc mặt cũng đắn đo không biết có nên bày ra hay không, bây giờ nghe thấy giọng nói này, tâm lý đã hơi nắm chắc, lập tức thả mạnh cước bộ, ung dung khoan khoái tiến thẳng vào trong chủ điện.

Theo bậc thềm đá xanh một đường nâng lên hướng về phía trước, đại sảnh bày đầy những tinh xảo án đài bồ đoàn, cũng không toạ cao tịch, trên bàn phóng linh hoa linh tửu, kim bình kim bát, rõ rành rành là yến tiệc dáng vẻ lại doạ đám người dậm chân tại chỗ, không ai dám tới chỗ ngồi.

Á Nam Giả Khâm lục nhãn lấp lãnh từ trên đài cao nhìn xuống, các quan tần ngần đứng vòng quanh cả ở ngoài cửa, chỉ có một người đứng cười, ngửa mặt lên trời, có dáng vẻ mừng rỡ. Nhìn ra thì là Trần Thì Kiến, hắn từ lần trước tiết lộ phong cơ, tự hiểu mọi giây phút kể từ khi ấy đều là Á Nam Giả Khâm cho hắn mượn sống, dực dực tiểu tâm đã dần tán phai đi hết, phải buông lỏng tự tại nhiều lắm.

Á Nam Giả Khâm mở rộng tầm mắt, dang hai tay nói:

"Chư vị vào chỗ thôi, nhà ta Thanh đệ phá địch trừ ma, giờ Ngọ khải hoàn, buổi chầu ngày hôm nay liền hoãn lại, xứng đáng bày một yến, mời các vị phong màn, phong kiềm cùng vui a!

Đám người cười rộ lên chia nhau vào chỗ ngồi, đồng thanh rồi lại lần lượt khen ngợi Thiền Thanh, thế là thanh âm náo nức rộn ràng, tiệc lễ linh đình đứng lên.

Thiền Thanh mặt ngoài ngôn từ véo von mà từng cái đáp lại, cũng mơ hồ cảm thấy một cỗ bề thế hương vị bắt đầu lẩn quanh tại trên người mình, giống như mỗi cái mỹ nhân đến đáp lời niên kỷ liền bắt đầu từ trong ánh mắt kinh diễm của người khác mà tựu minh bạch chính mình lực lượng.

Nhưng Thiền Thanh cũng nghĩ rõ ràng, những cái kia mỹ nhân phôi địch thủ chỉ bất quá là những cái khác tiểu nam hài mà thôi, phải trải qua mấy lần tham luyến ham muốn mới có thể tỉnh ngộ, mà Thiền Thanh quyền thế ảnh hưởng chính là những cái kia cả ngày tranh quyền đoạt lợi lão gia hoả! Hắn đã không thể giống các nàng bất động không cần làm gì, nhan sắc cũng có thể tự thay thế thủ đoạn mà chinh phục địch nhân, hắn phải quyền mưu.

"Kiêng kỵ nhất là cùng đám người phía dưới lợi ích trái ngược... Vẫn là phải có một hai tâm phúc vào tay. Cần phải hỏi gia chủ một chút, tránh để bọn hắn hiểu ta muốn bồi dưỡng vây cánh a."

Á Nam Giả Khâm để cho hài tử một hồi tinh tế cảm nhận, bên dưới người cũng đã hơi lấp đầy cái bụng, mới nâng cốc lên nói:

"Ngày hôm nay tâm trạng vui vẻ, chính là thích hợp thời cơ tuyển mặt đặt tên. Nhà ta mới có thêm một ngọn tiên phong, chính là lúc suy nghĩ định xuống danh hào a. "

Đám người vùi đầu vào suy nghĩ một hồi, lấy chút 【 Hát Tứ phong 】, 【 Cô Chương phong 】 tên, nghe Á Nam Giả Khâm sửng sốt một chút, không biết làm thế nào trả lời chắc chắn.

Nghĩ đến gần cuối, vẫn là chi chính hàng ngày cầm đầu chúng tộc thúc bá một vị trung niên nam nhân đề ra một cái kết hợp chủ ý, nói:

"Không bằng từ trong nhà hai vị công tử trúc cơ pháp khí 【 Thanh Thước 】, 【 Giả Nam Phong 】 tất cả lấy một chữ, gọi là

【 Thước Nam phong 】."

Thiền Thanh bây giờ mới biết được thì ra Á Nam Giả Khâm cùng Á Nam Giả Nhượng bên hông bội kiếm tên gọi, có chút miên man suy nghĩ không biết Á Nam Xuyên Giang bối kiếm tên gọi.

Á Nam Giả Khâm lại hơi hơi nhắm mắt, muốn nói lại thôi, nghĩ thầm:

"Ài, đều không ưng ý, chẳng lẽ lại bảo bọn hắn ta cũng chưa biết "nó" là gì, nhưng cái tên các ngươi đưa ra đều không có "nó"."

Thiền Thanh đối với vốn từ của mình vẫn luôn có tự tin, cũng không có tuỳ tiện muốn thể hiện mà nghĩ lại thêm một lần.

"Bắt cách gọi đúng tên của một vật, ta nắm bắt được bản chất của nó..."

Thế là dùng thìa gõ keng vào ly rượu một tiếng, nói:

"Ta nghĩ một tên gọi là Tây Bình, dù sao ngọn này tiên phong dựa theo hướng Tây mà đi thì chính là cùng Hàm Ưu phong và Thệ Nhai phong kết thành một tấm bình phong chắn ngang Phá Tam Giang. Xưng danh hào 【 Tây Bình phong 】 cũng xem như danh xứng với thực."

Trần Thì Kiến gật gật đầu, tuổi già an lòng, cười nói:

"Xem như có một cái đứng đắn tên."

Á Nam Giả Khâm bên hông Giả Nam Phong hơi có sáng lên, cười ứng:

"Sau này nhà mình tiên phong tên."

Chuyện này cứ như thế quyết xuống, một buổi yến mừng đi qua, Á Nam Giả Khâm để cho hài tử đi đốt hương tắm rửa ba ngày, tiếp đó liền tới từ đường bái kiến tổ tiên. Đại sự còn ở phía sau a.

-----

Á Nam gia Từ Đường.

Thiền Thanh bị pháp lực phong bế ngũ giác, dắt trong tay Á Nam Giả Khâm không dám nói lời nào.

Hắn sợ cơ thể lại phản bội chính mình, thậm chí ở trong đầu cũng không đếm bước chân, chỉ một mặt cảm nhận trước mắt một mảnh đen kịt, nghe không thấy, há miệng không âm thanh, thả lỏng tay trong tay Á Nam Giả Nghị tuỳ ý hắn dẫn đi, một mặt không ngừng suy đoán:

"Á Nam gia tiên tổ thế nhưng là Uất La tiên nhân... Sẽ không phải để lại bảo bối gì a?"

Lại chợt thấy bên tay có người vỗ vỗ, bèn theo trước đó dặn dò quỳ xuống, cảm thấy dưới đầu gối đệm quỳ mềm mềm hồ hồ.

Kỳ thực hắn đã tới qua nơi này một lần, mới xuống núi thời điểm, liền bị đưa tới nơi này nhận tổ quy tông, cõng nhớ tộc sử.

Hắn quỳ xuống ngay ngắn, tiếp đó liền được giải cấm phong bế rồi.

Vẫn như lần trước, chỉ là Giả Nhược bối vậy mà lại nhiều thêm một phiến bài vị

Á Nam Nhược Tương.

Thiền Thanh còn đang hoài nghi bản thân hoa mắt, lại nghe bên cạnh Á Nam Giả Khâm khẽ hắng giọng một tiếng.

"Thanh nhi."

"Đây là... Nàng như thế nào... Ta cùng nàng xa cách bất qua ba tháng a?"

Cứ việc Thiền Thanh đối với nàng không có cái gì thân thiết giao tình, nhưng 

Á Nam Giả Nhượng trầm thấp mà gạt phắt đi.

"Ngươi không cần quan tâm nàng là như thế nào chết."

Thiền Thanh chột dạ một cái, thu đầu cuối xuống, Á Nam Giả Khâm biết hài tử hiểu nhầm ý mình, hắn là muốn nói không cần truy cứu nàng cái chết căn nguyên, nói ra như thế lại thành nạt ngang Thiền Thanh việc không phải của hắn rồi.

Á Nam Giả Khâm thở dài một tiếng, lại chậm, cũng không giải thích lại lời nói của mình, tiếp liền nói:

"Nhượng đệ hứa cho ngươi một phần lễ ngộ, ta cũng ân chuẩn mà ban cho ngươi, phải nói rõ là sự tình trân quý không thua gì 【 Quỷ Dị 】thông tin, tất nhiên trình độ phong toả thông tin cũng không kém chút nào. Ta nhắc lại một lần, chuyện này một khi bị tiết lộ ra dù vô tình hay cố ý, đều xứng đáng ngươi chết trăm lần không hết tội!"

Thiền Thanh làm Linh Đài Thanh Minh Thệ, ngoan ngoãn nghe xuống.

"Ngươi phải biết phần này thông tin coi như ngươi đột phá Trúc Cơ, nhận được Mệnh Hoả ngưng hoán ra thần diệu cũng không có khả năng lĩnh ngộ được, mà phải đợi tới khi đột phá Uất La chân nhân mới hòng thể ngộ ra tới."

"Ta gia đạo thống gọi là 『 Diên Trù 』."

" Tu『 Diên Trù 』 giả, quan thiên a. Thái Dương đi một vòng trời mất một năm, sinh ra bốn mùa chi khí. Thái Âm đi một vòng trời mất một tháng, có doanh hư, sóc vọng. Vừa biết quan vừa biết chấp, chu toàn song tu, cho phép thế gian siêu xuất thế gian, cho nên quan thiên mà cách vật trí tri a."

Thiền Thanh nát nhừ thân thể nghe được một tiếng này, vậy là trong thân Lam khí tự phát vận chuyển, lần đầu tiên cảm thấy linh khí của thực là một phần cơ thể của mình, cảm nhận được toàn cơ thể từ trong ra ngoài a!

Hắn đem Lam khi lật qua lật lại, lần mò đủ loại cảm giác bên trong thân thể, ôn lương thanh nhuận cảm giác mỗi khi linh khí chạy dọc bên trong cơ thể phải sâu đậm thêm gấp mấy lần, tăng thêm trước đó danh vọng khải hoàn, khí tức của hắn đã bắt đầu có một loại biến đổi về chất mà dần thể hiện ra bên ngoài rồi!

Á Nam Giả Khâm nghiên mục trông xem, bình tĩnh giơ ngón tay lên tính toán:

‘ Nếu như ăn vào Bảo Dược, hẳn là tại cuối năm cửa ải phía trước liền có thể đột phá Linh Đài ngũ tầng... Tốc độ này tu hành kham vi tộc ta đệ nhất nhân a. ’

‘ Nếu như rơi vào người hữu tâm trong mắt vậy thì phải nghi ngờ là cái gì chuyển thế lão quái vật, hoặc là cướp hồn đoạt xá cái nào đó tả đạo tà tu... Trọng phụ đã ở cùng hắn một năm cũng không phát hiện ra bất thường, có thể bảo ta yên tâm nhiều lắm. Nhưng bên dưới người thì sao... Nhượng đệ thì sao? ’

‘ Bây giờ có cơ hội để hài tử nghe đạo mà phúc chí tâm linh, lại phục dụng bảo dược mà tu vi tiến xa, hai tướng cùng kết hợp, che giấu cũng càng hợp lý rồi. ’


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com