Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 56:



Hàm Ưu phong.

Đêm đen bất tỉnh, sương mù nhao nhao.

Nhà gỗ bên trong, Thiền Thanh dùng vải đỏ phủ lên trên lồng chim, đầu ngón tay bắt trên đỉnh hơi nhứ nhứ giật giật lên, quát một tiếng.

"Biến!"

Thế là kéo phăng tấm vải ra, bên trong Uyên Ương chim đực đã biến mất rồi!

Hắn cười cười, để tay vào ngực mà chân thành nhận lời khen của đám khán giả tưởng tượng, dưới chân thì lại di di đẩy vào trong góc một cái lồng chim khác.

Chỉ là cái lồng này nan tre đã gẫy vụn vào trọng, xuyên thủng tứ phía Uyên Ương chim cái.

Lần trước hắn hí hoáy vẽ xuống thiết kể ý tưởng, vốn có thể để lồng tự tách ra một khoảng rồi hắn thò tay vào đưa chim ra, nhưng xem ra cơ quan không đúng, ngược lại vỡ đè đâm chết chim rồi.

"Thường nghe Uyên Ương tước sống tình nghĩa, nếu một trong hai chết đi thì cái còn lại cũng bi thương không sống được bao lâu, lại chờ xem."

Thời gian đã qua ba ngày, hắn đặt mông xuống bồ lại cảm thấy như có lửa đốt nôn nao, khó mà yên định được. Cần phải chia sẻ nỗi lòng này.

Hắn mang theo hai cái lồng chim ra ngoài, đặt chim đực ngồi bên cạnh mình, rồi không giống thường lệ chôn xác mà quăng một mồi lửa đốt lồng chim cái.

Một hồi, chim đực nhìn xác bạn tình bị đâm nát bươm xác trong lồng có thể còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn đống hoả nuốt trọn lấy chim cái thì cũng phải hiểu rồi, thế là vỗ cánh vù vù đập loạn ở trong lồng, đến tình cảnh Thiền Thanh phải giơ tay cố định cho lồng chim khỏi lật nhào!

Nhân, thú lẫn nhau động viên một hồi, phía cửa gỗ lại vang lên mấy tiếng gõ.

‘ Đêm hôm khuya khoắt, ai sẽ tới vào giờ này? ’

Thiền Thanh nhíu mày đi ra viện môn, hơi hé ra khe cửa và dùng thân mình chặn đi đằng sau cảnh tượng, hỏi:

"Ai ở đâu tới?"

"Ngũ công tử, ta là nhị công tử phái tới."

Thiền Thanh vẫn là lần đầu nghe được có người gọi mình ngũ công tử, có chút không quen thuộc, trả lời một câu.

"Ngũ công tử?"

"Là. Công tử đã vào chủ gia phả hệ, là Hán Thương công chi mạch, Thanh Giản đại nhân ấu tử, tại trong Giả Nhược bối xếp hạng thứ năm."

Thiền Thanh dần dần xem rõ người trước mặt, tại trong đêm tối một hàng lông mày sâu róm nối liền với nhau phá lệ chọc người ành mắt, ánh mắt linh hoạt, nhanh nhẹn nói tiếp:

"Nhị công tử đã chờ sẵn ở Dự Thuỷ phủ, còn xin ngũ công tử mau mau mới được."

Thiền Thanh trong lòng có ý động, lại đóng sập cửa vào, quay người đưa chim đực vào trong nhà, mang theo ra ngoài một tấm áo bông, cũng không mặc mà ném vào hoả hậu đống tro tàn, lại mở cửa ra bước vượt qua Kiều Tri Dư nói:

"Đi thôi."

Thiền Thanh đi tới Dự Thuỷ phủ, vẫn là phải đợi đại trận hơi dừng lại khẽ mở ra một khung nhỏ mới có thể bước qua, gặp Á Nam Giả Nhượng đang buộc lại một thẻ tre, động tác điềm đạm,

"Nhị ca."

Á Nam Giả Nhượng xếp thẻ lên chồng, nói:

"Ngươi mặc áo trái kìa."

"Nhị ca chớ đùa, lúc hạ nhân tới gọi ta vẫn còn thức, cũng không phải vội vàng rời giường."

Á Nam Giả Nhượng lúc này trên miệng mới có nụ cười, nghiêng đầu lật ra một cuộn thẻ tre khác, hỏi liên tiếp hai câu:

"Hôm trước nghe đạo thế nào? Ngộ ra được thứ gì?"

"Hoàn toàn xứng đáng!"

"Ngày hôm trước ta có thật nhiều lời để nói về cảm ngộ, nhưng đến hôm nay thì chỉ còn thu về hai chữ: ‘ Tính toán. Nhị ca, ta còn nghĩ nếu thuật toán đi truy tung ta vết máu, chẳng phải sẽ tìm được Đầu Nam Triều động phủ, dù sao ta cũng từng phẫu thuật ở chỗ này nha."

Thiền Thanh bị cảm giác vô dụng bất tài sỉ nhục, đối với chuyện góp sức lại càng dụng tâm suy nghĩ, ba ngày vật vã, chung quy là cũng nghĩ được một cái phương pháp không tệ.

Á Nam Giả Nhượng khom ngón tay thành các hình tam giác so le nhau, nơi ngón trỏ nhẫn bạc thì đặt ở nhân trung, hai con ngươi nâng lên hứng thú nhìn xem hài tử, hỏi:

"Ngươi nói nhà ta có như thế bản sự vì sao không tính thẳng ra ngươi chỗ bị bắt cóc lần trước? Hoặc là nói, nhà ta đã bao giờ từng thử tính toán thẳng tới trên người ngươi?"

Thiền Thanh trì trệ, nói:

"Cái kia bắt cóc chắc là liên quan tới 【 Quỷ Dị 】, tới nỗi bản thân ta cũng... Không có gì chướng ngại gì?"

Á Nam Giả Nhượng khom ngón trỏ đẩy lên chóp mũi, nói:

" 《 Trù Thủy Hách Nhân Kinh 》 viết: ‘ Tri biến hoá chi đạo giả, việc Thần Quỷ cũng có thể thăm dò nông sâu ’. Trong lời này ‘ Thần Quỷ ’ cũng không phải chỉ người bình thường suy nghĩ ‘ Thần Quỷ ’... Có một số người là không tốt tính toán, tỷ như những cái kia 「 Thiên Mệnh Nhân 」, 「 Giống Thần Nhân 」, hoặc là tỷ như ngươi."

"A?"

" Thiên hạ cơ duyên người hữu duyên có được, loại người như nào mới là người hữu duyên? 「 Thiên Mệnh Nhân 」, 「 Giống Thần Nhân 」chọc chúng nộ nhiều như thế, người muốn giết bọn hắn có rất nhiều, loại người nào mới có thể giết bọn hắn!?"

"Thanh đệ, chúng ta còn muốn hành hạ những cái kia thoại bản nhân vật phản diện tới khi nào!?"

Thiền Thanh sắc mặt tối đi, loạng choạng lùi về sau mà đem chính mình giải mũ hái xuống, tóc tai bù xù, hãi nhiên nói:

"Trong nhà nghi ta?"

Á Nam Giả Nhượng ngồi ở trên án đài giống như một vị quan toà sắp tuyên án tử hình, nắm lại bàn tay chỉ duỗi ra hai hai ngón, vẫn che đi nhân trung, cười nói:

"Đùa người thôi. Người thông minh phải từ người thông minh tới giải, đạo lý đơn giản mà thôi."

Thiền Thanh hai đầu gối vô lực, thiếu chút nữa phải quỳ xuống, thở hồng hộc ra, phí sức hồi trở về một cái lời nói:

"Thì ra là đùa thôi."

Á Nam Giả Nhượng dãn người vặn eo đứng dậy, mang ra tới một tấm áo choàng khoác lên thân hài tử, lại dìu hắn tới ghế ngồi, nghiêm giọng nói:

"Ngươi hông mặc áo trái chính là mặc không đủ, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi mới nhắc nhở thôi."

Tiếp đó, Á Nam Giả Nhượng để hài tử uống xuống một bát nhân sâm nóng, thong thả nói tiếp:

"Ngươi ý kiến cũng không hoàn toàn sai, nhưng chúng ta tính toán đối tượng không phải ngươi, mà là cái kia cầm thương Trúc Cơ kỳ tu sĩ."

Thiền Thanh càng nghe càng sợ, Á Nam Giả Nhượng rét lạnh lời nói để cho hàn ý ngày càng thấm vào trong xương tuỷ.

‘ Đây là ý gì? Trên người ta có gì mà để cho bọn hắn thà đi tính toán một cái Trúc Cơ còn hơn là ta một cái Linh Đài tiểu nhi nay? ’

"Nhất cửu tương tế, chịu Nam Phương hoả phần, dũng tuyền tương báo."

Nói xong lời này Á Nam Giả Nhượng cười lạnh một tiếng, giải thích cho Thiền Thanh nói:

"Nam Phương hoả hệ đạo thống tham dự, hơn nữa một lần chín bên trong, đại biểu chuyện này người biết rất ít, chín lần cùng một, đại biểu cũng không có người ngoài tham dự, chính là báo ân chi phúc, lại là thành toàn cho nhau ý vị..."

Đây cơ hồ là công khai chỉ hướng Cổn gia Cổn Dữ, lại đồng thời tiết lộ ra bọn hắn lẫn nhau ăn ý, là quả thực có đi đêm thông đồng dấu hiệu!

Thiền Thanh uống từng ngụm lớn trà sâm đến bỏng rát lưỡi, trong đầu chập mạch mới hơi hơi định thần lại, khẽ hỏi:

"Cũng không biết bọn hắn hứa cho nhau những gì?"

"Đây là điều chúng ta phải tìm ra, và bây giờ mới là lúc dùng đến ngươi. Lần này ngươi phải rút kinh nghiệm, gặp nhiều chuyện nhỏ mà không phân vân lưỡng lự là tốt, nhưng gặp chuyện lớn cũng phải biết từ từ từng bước."

"Nhị ca, ta đã biết tội của mình."

Á Nam Giả Nhượng gật đầu, tỳ ngón cái lên nhẫn bạc, khẽ nói:

"Nhuận gia thiếu gia chủ đã được thả ra."

"Hắn mới bị phạt diện bích nửa tháng thôi?"

Á Nam Giả Nhượng cười nhạt một tiếng, nói tiếp:

"Tính nhà hắn cứ nửa chừng như thế."

"Cho nên nhà ta muốn từ kẻ này vào tay?"

"Ừm. Ngươi đi chuyến này gặp hắn, liệu liệu mà làm, có thể dùng thì mua chuộc, nếu không thể thì ly gián."

"Là."

Thiền Thanh vừa ăn qua giáo huấn, tất nhiên sẽ không lanh chanh hỏi khi nào có thể gặp cái kia thiếu gia chủ, chỉ yên tĩnh đặt chén trà trong lòng bàn tay, giữ chặt.

Á Nam Giả Nhượng hơi có hài lòng, nghiêm giọng nói:

"Ngày mai cứ tập cưỡi ngựa như bình thường."

Thiền Thanh không hỏi ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, biết Á Nam Giả Nhượng có ý tiễn khách, bèn đứng dậy cáo lui trở về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com