Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 57:



Ba gia trường trại.

Chân ngựa gạt ra trên mặt đất lớp tuyết mỏng, mũi ngựa thở phì phò ra nhiệt khí, Thiền Thanh kéo ghim cương ngựa lại, giống như không có gì mà từ trong bụi rậm lôi ra một mũi tên.

Ngày thường mũi tên lẫn vào trong bụi rậm đã khó khăn tìm, bây giờ tuyết trắng lại càng làm lu mù đi mũi tên phần đuôi màu trắng dải lông... Còn may Thiền Thanh chú tâm dò tìm bất thường từ trước.

Hắn tinh tế nhìn khắp toàn thân mấy lượt, lại đưa tay ra soát nhiều lần, mới nhận ra hướng về phần đầu mũi tên một phần ba tấc có một khe rãnh tinh mịn, mới đưa tay vặn thử, quả nhiên bên trong có kết cấu như xoắn ốc rỗng ruột, bên trong có một mẩu giấy nhỏ.

"Đêm nay, thanh đồng trụ."

Thiền Thanh đem mẩu giấy trộn vào một nắm phấn đào, uy cho ngựa ăn, giong lại dây cương chạy ngược trở về.

————

Ngoạn Nam Giang, thanh đồng trụ.

Thiền Thanh chống thuyền mà chèo đi tới lui ở khu vực này từ chập tối rồi.

Hắn muốn dùng bè, nhưng sóng ngầm đáy sông cuồn cuộn quá nhiều tấm lưng cá sấu, bọn này nghiệt ngư quẫy đuôi một cái phải đánh tan bè tre rồi.

‘ Ài, đám này nghiệt ngạc, còn biết nằm ngược người giơ hai tay lên mặt nước để giả vờ như người đuối nước cần được cứu đây này. ’

Một đám văn nhân tài tử ở trên bờ trầm trồ nhìn Thiền Thanh qua lại tự nhiên, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám mở lời xuống thuyền chơi cùng hắn.

Không biết từ đâu bắt đầu, đám người bắt đầu thách nhau xem có ai dám xuống thuyền không, thi nhau thách đố căng thẳng tới độ có mấy cái khả ái nữ tử cũng ý cười yến yến tham gia vào trò chơi. Thẳng đến lúc có một vị hành thủ đại kỹ, một cái thuyền hoa mỹ sắc đầu bài, Ngoạn Nam giang tứ đại mỹ nhân một trong mở miệng ngọc yêu cầu, mới có một vị thiếu niên bước ra từ bên trong đám người.

Thiếu niên mặc vải thô trường bào, da mặt hồng hào, cái trán sung mãn, người bình thường đều không dám mon men tới qua gần bờ sông, hắn lại bước thẳng tới mép nước, không hề sợ dưới sống ngư ngạc phi khỏi mặt nước táp đớp.

"Tới đây. "

Thiền Thanh đối với trên bờ đám người nói chuyện cũng không phải làm ngơ không biết, nhìn trong tay thiếu niên tung hứng một gói tiền, cũng nhanh nhẹn chèo thuyền tới.

Thiếu niên ném cho mỹ nữ một ánh mắt thách thức, nhẹ nhàng bước lên đầu mũi thuyền.

"Phiền tiểu ca đưa ta đi một chuyến."

Thuyền gỗ lênh đênh trôi đến giữa sông, hai bờ người đã không thể nghe rõ trên thuyền tiếng nói.

Thiếu niên quan sát Thiền Thanh kỹ càng. Hai người chỉ dựa vào năm chữ, vậy mà hợp tác so với ai khác đều nhanh, giữa hai bên không có nửa phần không khớp, ngầm hợp ý đến tình cảnh để cho thiếu niên càng tin vào chính mình trước đó suy đoán!

Hắn nhìn xem Thiền Thanh không còn đẩy xào, mà đang chọc chọc xuống nước thử lật cái kia giả chết cá sấu lên lại, đạm đạm nói:

"Đầu Nam Triều chết vào tay một đứa trẻ con, quả nhiên oan ức tức tưởi."

Thiền Thanh đâm đâm chọc chọc xào tre, trả lời thiếu niên bằng một câu hỏi.

"Cái gì tệ hơn, không biết điều gì là xấu, hay không có khả năng thay đổi một điều xấu?"

Thiếu niên hít một hơi, chuyển đi xem hài tử ánh mắt, mấp máy môi nói khẽ:

"Còn xin câu thông linh thức, dùng bí pháp truyền âm."

"Ta còn chưa tập ra linh thức, ngươi cứ nói thôi."

Thiếu niên ánh mắt lấp lánh, khách khí nói:

"【 Lan Lăng Hoa 】 dù sao cũng là ta lấy ra treo thưởng, bây giờ linh hoa lại vẫn còn nằm yên phủ bụi trong khố phòng, khiến cho ta hổ thẹn."

"Hổ thẹn đến quên cả giới thiệu tên luôn à, khoan, để ta đoán, Thanh phải không? Ngươi hẳn phải là một Thanh nếu như ta từng gặp qua một cái."

"Chà --"

"Ta biết ngay mà."

"... Ngươi hình như không gấp cần đồ vật lắm."

" Đương nhiên cần, chỉ cảm thấy ngươi sẽ không cho không ta mà thôi."

Thiếu niên khẽ cười, thuận tay lấy từ bên hông ra một thanh thương, điềm nhiên tại trong Thiền Thanh thận trọng ánh mắt, đi thay hắn lật một lật con cá sấu giả chết kia, nói:

" Ngươi nhe nhe nhởn nhởn mà nói mấy câu khá trúng đấy."

Thiền Thanh hơi híp mắt, cắm xào đứng nước mà đưa tay lên đốc kiếm, nói:

"Ngươi muốn gì?"

"Chỉ tới xác nhận một chuyện cho thoả đáng mà thôi, đạt được thông tin sau đó, ta liền hai tay dâng tới ngươi Lan Lăng Hoa cùng cả hộp ngọc, dù sao vốn là ngươi nên được."

"Ngươi lại nhầm, ta cũng không cần Lan Lăng Hoa cùng cái kia hộp ngọc."

Thiếu niên á khẩu, chuẩn bị thật tốt dẫn dụ lời nói đều hài tử nhảy thoát đi, nhíu mày hỏi:

"Ngươi muốn gì?"

"Ngươi tự đề cao mình quá đấy, thứ ta muốn, ngươi không cho được."

Thiếu niên ngoài mặt cứng họng, nhưng tâm bên trong suy nghĩ cấp tốc dựng lên, đi qua ban nãy một thương hắn đã hơi chắc hài tử quả thật không có linh thức. Con cá sấu nằm dưới nước kia coi như người bình thường lội xuống dùng hai tay kéo cũng chưa chắc đã lật ngược nó lại, bởi ngư ngạc kỳ lực ở đuôi!

Thiếu niên là dùng linh thức xuyên suốt mặt nước mà tìm được cá sấu chỗ đuôi bấu, mới có thể nhẹ nhàng lật nó lên được, hài tử chọc chọc mãi không được chính là đi dùng mắt thường tới phân biệt rồi.

Thiếu niên làm bộ suy xét không chắc, nhấc thương lên, vội vàng hỏi:

"Dù sao cũng đã tới đây, ngươi cứ nói thử xem."

Hài tử chắc mẩm đã nắm thóp được thiếu niên, hơi há miệng ra muốn nói, nhưng đúng lúc này!

Thiếu niên hai chân dẫm nhấn đầu thuyền xuống, hắn vốn là nặng hơn hài tử, bây giờ lại tác động thêm lực, thế là đầu mũi thuyền chúi xuống nhưng không chìm ngập trong nước, mà hẫng một cái như đón bảy hẩy ngược lên, để cho dưới đuôi thuyền chìm xuống, hài tử lập tức vì chỗ đứng mất thăng bằng ngã dúi người loạng choạng!

Thiếu niên ban đầu còn sợ lộ địch ý, ngay cả linh thức cũng không phóng ra tới trên thân Thiền Thanh, nhưng vừa mới có một cái đánh dò, ngang nhiên kéo dài liền biết được hài tử chỉ là một cái Linh Đài bốn tầng, mà hắn đã là Linh Đài cảnh đỉnh phong!

Thiếu niên tung người lên không, hai chân co lên làm khuynh gối hình dạng, trên tay thương bạc phóng ra như trên dây cung nỏ mũi tên, cả người hình thế như đại bàng sà xuống vồ mồi!

Một thương này chiếm hết tiên cơ và thiên thời, hài tử ngay cả kiếm cũng không kịp rút ra, ngạnh sinh mà ăn cái này một thương rơi tùm xuống nước. Thiếu niên không vội vàng lao theo mà đứng một chân ở trên mũi thuyền, linh thức phóng ra tới cực hạn, không chỉ chỗ bọt sóng nổi máu lên lăn tăn mà mọi chỗ linh thức có thể quét tới, nghĩ thầm.

Ăn ta một thương, ngươi lại giỏi nhịn thở cũng không tránh được dưới nước ngửi thấy mùi máu ngư ngạc, trồi lên chịu chết thôi."

Ba mươi nhịp thở qua đi, lại thêm ba mươi nhịp thở nữa, trong lòng sông và ven bờ ngư ngạc đã đánh hơi thấy máu và bơi trườn tới thuyền nhỏ.

Trên bờ đám người nhìn thấy cảnh tưởng cũng bắt đầu huyên náo đứng lên.

Ba mươi nhịp thở nữa qua đi, thiếu niên thậm chí đã cảm thấy ngư ngạc bơi qua bên dưới, sống lưng chạm vào đáy thuyền đẩy nổi thuyền lên, lại vẫn không thấy hài tử tăm hơi.

Nhịn thở hơi lâu so với một kẻ hài tử rồi đấy... Chẳng lẽ là do công pháp? Cũng không đúng lắm, Nhuận gia mấy trăm năm xuống cũng không ít thủ đoạn cùng pháp thuật, muốn nói Luyện Khí, Trúc Cơ là không bằng Á Nam gia dòng chính, nhưng Linh Đài cấp bậc thủ đoạn thật đúng là không kém bao nhiêu."

Ba mươi hơi thở nữa đi qua... Vẫn chỉ có một chút máu như ban đầu loãng ra, không có động tĩnh, linh thức của thiếu niên bắt đầu thu hồi phạm vi rộng mà chuyển sang đâm sâu xuống mặt nước!

Đáng tiếc chưa đột phá Luyện Khí kỳ, nếu không đâm xuyên phàm vật quét dò cũng không tốn sức như thế này.\n

"Uống!"

Hắn vừa phí sức đâm sâu xuống, thì tại nơi rìa biên giới có một các ngư ngạc rống lên, vùng ra khỏi mặt nước, trên miệng còn bị đâm xuyên qua một kiếm, không thể khép miệng.

"Bỏ kiếm?"

Bội kiếm đối với kiếm tu chính là vật bất ly thân, yêu quý hơn sinh mạng, cái này áp dụng vào Á Nam gia là kiếm đạo thế gia lại càng không sai vào đâu được.

Hắn nhảy ra khỏi thuyền, dẫm lên lưng nhung nhúc cá sấu bên canh thuyền mà lao thẳng tới chỗ này, trong tay trường thương xúc thế đã lâu cũng sáng lên xích sắc quang mang bao quang đầu mũi nhọn!

Hắn mặc kệ cá sấu bị thương quẫy động vùng vẫy chỉ chăm chăm du tẩu linh thưc, mà không biết rằng ở con thuyền mà hắn rời đi, có một đôi mắt nhô ra khỏi mặt nước, tóc mai tán loạn xuống trắng hếu cái trán, giống như một cái xác chết bị ngâm trương phềnh nổi lên mà từ từ bò vào trong thuyền, cũng không người đã để ý tới chỗ này.

Thiền Thanh chịu một thương kia cơ hồ là phạt đi hắn nửa cái cầu vai! Nhưng hắn nhẫn nhịn vận chuyển Lam Khí che giấu tự thân, chịu đau mà dùng tay kết ấn một cái Tị Thuỷ Quyết, lặng lẹ ôm vào dưới đáy thuyền một trăm tám mươi nhịp thở. Hắn lẳng lặng thu người trong nán thuyền ngồi chờ, cái gì cũng không có nghĩ tới, cấp tốc giảm khẽ nhất tiếng thở.

Hắn sẽ không hớ hênh không quét lại thuyền, nhưng khả năng cao sẽ không quét vào tróng lán thuyền!"

Quả nhiên thiếu niên đau đầu dò xét đáy sông mà về, dùng linh thức đảo qua quanh thuyền một lấn, ánh mắt lướt qua cũng không thấy gì dị dạng, bèn muốn hạ chân xuống đầu thuyền.

Chân hắn vừa hạ xuống, Thiền Thanh lập tức bắn thẳng ra như một cái lò xo, thiếu niên vừa mới tìm được điểm vững chân, ánh mắt vẫn còn hướng ra bên ngoài lòng sông suy xét, lại cảm thấy đầu gối trái thoáng một cái vô lực ngã quỵu xuống, cận thân chiến đấu là thương pháp tối kỵ, hắn đưa thương ra trước người che chắn.

"Keng."

Đường dao lại mở ra trên hổ khẩu của hắn một vết cắt dài.

Thiếu niên cũng là hạng tài cao gan lớn, tức tốc hiểu được, nghĩ ra đối sách:

Hắn thể lực so ta quá thấp, chỉ cần ta vận khởi pháp lực, liền lập tức phản chế nổi hắn."

Thiếu niên chịu hai nhát chém đã có đủ thời gian để định rõ trước mặt Thiền Thanh, đối với hài tử nhát dao thứ ba, liền thả tay khỏi thương, ngạnh sinh dùng thẳng tay đón đỡ cái dao này!

Dao đâm xuyên thấu lòng bàn tay cũng cho thiếu niên một cái cơ hội giữ chặt lại Thiền Thanh tay phải, tay trái mang thương mà chậm chễ một chút phát ra lam quang muốn bóp cổ hài tử.

Nhưng thoáng chậm chễ này là đủ rồi, Thiền Thanh dùng đầu mũi chân sút thẳng vào ức của hắn một cái, để cho hắn ựa ra vồ hút tay trái.

Thiền Thanh rút ra không được dao bên tay phải, cũng quả quyết thả ra cánh tay mà nhảy lùi về phía đầu thuyền, âm tình bất định nhìn xem thiếu niên.

Thiếu niên cũng không dám phân tâm rút ra trong tay con dao, mà gườm gườm cùng Thiền Thanh nhìn lại, không ai chịu ai!

Lúc này trên bờ người đã có tiếng vó ngựa cửa gần đây Á Nam gia tộc binh trú đóng sắp sửa phi tới, thiếu niên biết sự tình không được, lòng sinh thoái ý, lại nghe Thiền Thanh lời nói:

" Ngươi còn về làm gì, ngươi ngang nhiên tấn công ta như thế, là đánh vào hai nhà mặt mũi! Nhuận gia gia chủ nhưng phải giết ngươi tới lắng lại nhà ta Á Nam gia lửa giận!"

Thiếu niên trên mặt giống như đã có đoán trước, chợt đổi giọng làm cười.

"Hài tử đánh lộn, sao có thể coi là thật đâu?"

Thiền Thanh cười dự tợn, nói:

"Trăm chục đôi mắt trên bờ, ai ngắn ai dài, nhất định có thể biện chi."

Thiếu niên mỉm cười chắc chắn.

"Ta chỉ nói một câu, ngươi không những phải ngậm bồ hòn làm ngọt, phải thay ta che giấu, thậm chí ngày mai ta hẹn ngươi vẫn như cũ sẽ phải tới!"

Thiền Thanh từng nghe hai lời thuyết phục bản thân kỳ thực là phe của bọn hắn, cái này một đám sắp chết người vẫn luôn ưa thích nói cái này đánh đồng lời nói, hắn tự tin chính mình sẽ phân biệt được thật giả. Hắn khẽ nói:

"Một câu."

"Một câu là tất cả những gì những gì ta cần.

Thiền Thanh nhướn mày, đang vào lúc cảm thấy thiếu niên muốn cá chết lưới rách, lại nghe hắn thả cực thấp giọng nói:

"Ngươi là Thanh, ta cũng là Thanh, dựa vào cái gì nói ai là ai, còn sống mới là Thanh."

Thiền Thanh sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nhìn thiếu niên đưa lưng về phía hắn, lúc rời đi cũng đường hoàng hiên ngang như lúc tới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com