Ôn Húc tiêu tiền như nước, ta đành phải tìm cách tăng thu nhập. Cầu xin đồng liêu cũ của cha, ta nhận được công việc làm nữ tiên sinh, đến nhà phú hộ dạy dỗ tiểu thư khuê các. Nhưng vẫn không đủ.
Đêm đêm ta thắp đèn viết gấp, sáng tác kịch bản và tiểu thuyết. Thường viết đến mức cổ tay tê dại, gục trên bàn ngủ thiếp đi rồi lại bị lạnh mà tỉnh dậy. Nhưng khi mang đến Lê Viên, trưởng gánh hát còn chẳng buồn liếc nhìn, chỉ lạnh nhạt nói:
“Đàn bà con gái, có thể viết ra được thứ gì hay ho chứ?”
Ta không còn cách nào, đập mạnh bản thảo xuống bàn.
“Đây là phu quân ta viết! Hắn mười lăm tuổi đỗ tú tài, mười bảy tuổi đỗ cử nhân, tài năng trời phú! Nếu ông không muốn, ta đem đến gánh hát khác. Đến lúc họ dựng vở kịch được ban thưởng bạc, ông đừng có hối hận!”
Lúc đó hắn mới không tình nguyện mà mở ra xem. Mới chỉ lật vài trang, hắn đã vẫy ta lại, gương mặt đầy thịt rung lên vì mừng rỡ.
“Phu quân nhà cô tên gì?”
“…Ôn Húc.”
“Là hai chữ nào? Viết như thế nào?”
Ta viết hai chữ xuống giấy. Trưởng gánh hát lập tức gọi mấy đệ tử đến.
“Nhìn kỹ vào! Sau này có bản thảo nào ký tên này gửi đến thì phải nhận ngay lập tức!”
Nói rồi, hắn càng đọc càng hớn hở, thậm chí còn cúi xuống hôn lấy hôn để cái tên trên bản thảo.
“Ha! Cây rụng tiền đến rồi!”
Ta cầm tấm ngân phiếu trong tay, vừa buồn cười lại vừa chua xót. Thứ ta dốc toàn tâm toàn lực đặt xuống từng nét bút viết ra, cuối cùng lại chẳng hề dính dáng gì đến ta. Nhưng lúc này điều quan trọng nhất là vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại. Tên của ta có còn trên trang giấy hay không cũng không còn kịp bận tâm nữa rồi.
Dựa vào những trang bản thảo ấy, ta trả hết nợ nần cho Ôn Húc. Ngoài dự đoán, Lục Mẫu Đơn trở nên nổi tiếng khắp kinh thành. Người từ phủ công chúa đến, nói công chúa Sùng Hoa rất thích vở kịch, muốn gặp mặt tác giả.
Ta mừng rỡ không thôi. Nghĩ thầm, nếu thật sự được công chúa ưu ái, cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Ôn Húc thì điềm tĩnh hơn. Hắn ngăn ta lại.
“Lễ nghi hoàng gia rườm rà, chỉ cần sơ suất một chút là phạm phải sai lầm lớn.”
“Ta kết giao với nhiều con cháu thế gia, biết nên làm gì.”
“Nàng cứ yên tâm ở nhà chờ ta.”
Hắn hiếm khi tỏ ra bản thân biết nghĩ cho ta như vậy, đương nhiên khiến ta vô cùng cảm động. Thế nên mới bỏ qua sự tham lam lóe lên trong mắt hắn.
Ta ở nhà chờ hắn. Và rồi thứ ta chờ được lại là một bức hưu thư.
Hắn tự mình nói với công chúa: Lục Mẫu Đơn là do hắn viết.
5.
Ta gần như tuyệt vọng, liền đến phủ công chúa đòi công lý. Nhưng ngay cả mặt công chúa cũng không được gặp. Hạ nhân đá vào bắp đùi ta, ta liền quỳ sụp xuống đất. Nữ quan phụ trách từ trên cao nhìn xuống.
"Đây là nơi trọng yếu của phủ công chúa! Ai dám gây ồn ào?"
Ta khóc không thành tiếng: "Ta mới là tác giả nguyên tác của 《Lục Mẫu Đơn》!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Loại nữ nhân vô liêm sỉ, không biết điều như ngươi! Không trách được phò mã gia lại muốn bỏ ngươi!"
Ôn Húc xuất hiện sau lưng mọi người. Hắn chậm rãi tiến lại, nắm lấy cằm ta, vuốt ve bên má sưng đỏ của ta. Hắn tấm tắc hai tiếng.
"Thật đáng thương..."
Ta nức nở hỏi:
"Vì sao... vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Bỏ ta còn chưa đủ. Sao ngay cả chữ viết của ta mà hắn cũng muốn chiếm đoạt, gắn tên mình lên trên đó? Hắn chỉ cúi đầu, ghé vào tai ta nói:
"Ta may mắn được công chúa ưu ái, làm sao có thể cô phụ ân huệ của trời xanh?"
"Ngươi không có lợi ích gì đối với tương lai của ta, đừng trách ta..."
Hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói với hạ nhân:
"Đuổi nàng ta đi."
Ta bị ném ra ngoài đường. Khi cánh cửa son to lớn đóng lại, có người lạnh lùng nói:
"Phò mã gia nói rồi! Nếu ngươi còn dám đến gây rối, đừng trách ngài ấy ném ngươi vào ngục nha môn!"
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng ta cũng nhận ra. Mấy năm qua, rốt cuộc ta đã đặt lòng tin sai người. Đối với hắn, từ lâu ta đã không còn là thê tử của hắn, mà chỉ vừa vặn để làm đá kê chân.
Vậy nên khi hắn bước qua rồi thì lập tức vứt bỏ.
6.
Thuyền đã đi được mười ngày. Ta vẫn luôn cảm thấy tâm trạng nặng nề. Thường đứng ở mũi thuyền nhìn ánh sáng chiếu xuống mặt nước suốt ngày đêm trôi nổi, trong lòng tự dưng buồn bã không thôi.
Cho đến khi thuyền đi vào vùng Sơn Đông, nơi Hoàng Hà đổ về, khí thế hùng vĩ. Đã lâu lắm rồi mới có chút trống trải thế này.
Ta thuận miệng ngâm một câu: “Hoàng Hà đổ về, sóng vỗ dào dạt.”
Bên cạnh có người tiếp lời: “Ngàn đê đổ bóng liễu, vạn dặm thấy hòe về.”
Ta quay đầu nhìn, là một thanh niên tuấn tú. Hắn hành lễ với ta, vẻ mặt ôn hòa.
“Tại hạ là Mạnh Huyền Triết, nghe cô nương ngâm thơ, không kìm được mà tiếp một câu, đã thất lễ rồi.”
Hắn có thể tiếp được thơ của ta, đương nhiên ta cảm thấy rất vui. Vậy nên ta cười với hắn, “Không sao đâu.”
Hắn cũng như ta, đều đi đến Hàng Châu. Chuyến đi dài đằng đẵng, thỉnh thoảng chúng ta trò chuyện qua lại. Lúc đầu, lòng ta vẫn trăm mối ưu phiền, chẳng muốn nói nhiều. Dần dần ta nhận ra hứn rất có kiến thức, về kịch bản, thơ văn, chẳng có gì là không tinh thông.
Mỗi người chúng ta đều bày tỏ quan điểm của riêng mình, thỉnh thoảng lại có sự đồng cảm, thậm chí cảm thấy như là tri âm.
Chẳng mấy chốc, một tháng đã trôi qua. Thuyền đã đi đến điểm cuối.. Lúc này là hội chùa, khi chúng ta xuống bến, phố xá đông vui náo nhiệt.
Xa xa có một sân khấu kịch, tiếng trống mõ vang rộn. Ta nhìn vào cảnh tượng tấp nập này, đột nhiên cảm thấy như mình đang lạc vào trong mộng, như thể vừa bước ra từ giấc mơ. Tâm trạng nặng nề trong lòng ta cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ta liền hỏi hắn: “Có muốn đi xem không?”
Hắn vui vẻ đồng ý. Chúng ta đi theo dòng người, hòa vào không khí náo nhiệt. Nhưng khi đến gần, ta lại nắm chặt tay, bắt đầu hối hận vì đề nghị này.
Vì trên sân khấu đang diễn vở kịch Lục Mẫu Đơn của ta.