Lục Mẫu Đơn

Chương 3



7.

Một tháng đã trôi qua, những nỗi buồn dần phai nhạt. Nhưng lúc này, chúng lại bất ngờ được khơi gợi lên một lần nữa. Ta không muốn nhìn thêm nên chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, có một người đã chen đến sát bên Mạnh Huyền Triết, nhìn xung quanh rồi hỏi hắn.

"Huynh đài, đây là vở kịch gì vậy? Sao lại nổi như vậy?"

Mạnh Huyền Triết trả lời: "Dạo gần đây, vở kịch này rất thịnh hành ở kinh thành, tên là 《Lục Mẫu Đơn》."

"Lục Mẫu Đơn? Nội dung nói về cái gì?"

"Khó mà tóm gọn trong dăm ba câu."

Người kia thấy Mạnh Huyền Triết có vẻ hiểu rõ, liền nài nỉ hắn kể tường tận cho mình biết. Mạnh Huyền Triết bèn từ tốn kể lại:

Nhà họ Thẩm có một cô con gái tài sắc vẹn toàn, tên là Uyển Nga. Đến tuổi kết hôn, cha nàng đã lấy tên Lục Mẫu Đơn tổ chức một buổi thi thơ để kén rể.

Trong số đó, hai tên công tử ăn chơi trác táng không có tài thơ ca đã tìm người viết thay, làm giả. Công tử nhà họ Liễu nhờ chính thầy dạy dạy học tại nhà của mình là Tạ Anh. Còn công tử nhà họ Xa cũng nhờ muội muội mình là Xa Tĩnh Phương giúp đỡ.

Chỉ có chàng học trò nghèo Cố Sán là tự mình viết nên bài thơ ấy. Kết quả thi, Liễu công tử đứng thứ nhất, Xa công tử thứ hai, Cố Sán đứng thứ ba.

Theo quan điểm của tác giả nguyên bản, thực tế là Tạ Anh đứng đầu, Xa Tĩnh Phương đứng thứ hai, Cố Sán xếp thứ ba. Lẽ ra phải chọn rể theo thứ tự này, nhưng Thẩm Uyển Nga lại rất thích bài thơ của Cố Sán.

Thị nữ của nàng nói với nàng rằng, trong ba người chỉ có một người có vẻ ngoài thanh tú, còn hai người kia đều rất xấu. Nàng đáp rằng, chỉ cần có tài học, còn đẹp hay xấu có gì quan trọng?

Cha của Thẩm Uyển Nga lại lấy một bài thơ để đánh giá ba người. Liễu Công tử và Xa công tử chỉ biết tâng bốc vô tội vạ, còn Cố Sán lại đưa ra những lời bình vô cùng đúng mực. Thế là cha của Thẩm Uyển Nga bắt đầu nghi ngờ, muốn tổ chức thêm một buổi thi thơ nữa để tìm ra người tài giỏi thực sự.

Trong khi đó, Xa Tĩnh Phương nhìn thấy bài thơ của Tạ Anh mà ca ca mình mang về, trong lòng sinh ngưỡng mộ. Nàng tưởng đó là bài thơ của Liễu công tử nhưng lại vô tình phát hiện ca ca và Liễu công tử đang ức h.i.ế.p Cố Sán.

Nàng liền tin rằng Liễu công tử không thể viết được bài thơ như thế. Nàng sai v.ú nuôi đến Liễu gia tìm hiểu đôi chút. Nói rằng, không quan tâm hắn họ Liễu hay không phải họ Liễu, không quan tâm gia thế thế nào, nàng chỉ thích bài thơ này, vậy thì coi trọng người đó thôi.

……

Nói đến đây, Mạnh Huyền Triết ngừng lại. Người kia ngẩn ra, hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Không có sao nữa."

"Sao lại không có sao nữa?"

"Phần tiếp theo vẫn còn nằm trong bụng tác giả đấy."

Người kia vỗ đùi, "Vậy là chưa viết xong à!"

Rồi tiếc nuối hùi hụi rời đi.

8.

Mạnh Huyền Triết nói xong, trên sân khấu cũng đã diễn hết vở kịch. Khán giả thi nhau ném tiền xu rồi lại tụm lại bàn tán đầy hứng khởi về kết cục của màn kén rể này rốt cuộc sẽ ra sao. Ta theo hắn chen ra khỏi đám đông, cẩn thận hỏi:

“Ngươi hiểu rõ vở kịch này như vậy, cảm thấy viết thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hay, nhưng cũng không hay.”

“Vì sao?”

“Vở kịch vốn rất hay, tài tử giai nhân tâm ý tương thông, con nhà quyền quý ăn chơi trác táng thì lộ rõ bộ mặt đáng khinh, khiến người ta mong chờ phần tiếp theo.”

“Nhưng ngoài đời thì lại không hay.”

“Vậy là… có ý gì?”

“Tác giả của vở kịch này là một nam tử, là Ôn Húc vừa mới trở thành phò mã, nhưng ta lại thấy chưa chắc hắn đã là người thực sự viết nên.”

Ta thoáng sững sờ. Mạnh Huyền Triết ngước nhìn về phía xa.

“Ta từng đọc bài thi hội của Ôn công tử, quả thực cũng có vài phần tài hoa, nhưng chỉ toàn nịnh bợ giám khảo, mưu cầu danh lợi.”

“Còn Lục Mẫu Đơn thì lại mượn hình tượng Liễu công tử và Xa công tử để châm biếm những kẻ quyền quý, ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.”

“Huống hồ trong Lục Mẫu Đơn, cách khắc họa tâm tư nữ tử tinh tế đến mức nếu không tự mình trải qua, tuyệt đối không thể viết ra nổi.”

“Vì vậy ta đoán rằng, vở kịch này là do một nữ tử viết ra.”

“Chỉ tiếc rằng, nàng ngay cả tên cũng không để lại, tâm huyết của mình lại bị người khác mang đi trèo cao.”

Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu với vẻ châm biếm.

“Ôn Húc đúng là chẳng khác gì vai xấu trong vở kịch, vô liêm sỉ y hệt nhau.”

“Có điều, nếu có cơ hội gặp được nữ tử kia, ta thực lòng muốn kết giao một phen.”

Tim ta khẽ run, chân bước cũng khựng lại. Suýt chút nữa thì buột miệng nói: “Người đó chính là ta.”

Nhưng ta lại hít sâu mấy hơi, cưỡng ép đè nén giọt lệ đang dâng trào. Đã rời khỏi kinh thành rồi, sao còn phải sinh thêm chuyện… Cuối cùng, ta chỉ cúi đầu, mỉm cười nói:

“Mắt nhìn của Mạnh công tử như soi được châu ngọc, nếu nữ tử kia biết được, chắc hẳn sẽ rất vui.”

Hắn cũng cười theo. Giữa biển người chen chúc, ánh mắt hai ta giao nhau. Hắn giống như lần đầu bắt chuyện với ta, chắp tay cúi mình thật sâu.

“Thuyền đi ngàn dặm, được đồng hành cùng cô nương quả alf không uổng chuyến đi này.”

Trong khoảnh khắc, ta lại cảm thấy thoáng buồn. Giờ phút ly biệt rốt cuộc vẫn đến.

Ta khẽ nói:

“Mạnh công tử, bảo trọng.”

Hắn vẫy tay chào, bước về hướng ngược lại của con đường. Ta cũng xoay người. Lặng lẽ đi được trăm bước mới chợt dừng lại.

Lẽ ra nên hỏi hắn ở đâu mới phải…

Thế nhưng quay đầu lại, đã chẳng còn thấy bóng người đâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com