Hắn đưa ta vào thư phòng. Khi ấy ta vẫn còn chút mơ màng.
"Sao Mạnh công tử lại ở Tàng Thư Lâu?"
"Ta làm việc ở phủ học, vừa đi tìm vài quyển sách."
"Nếu đã có công vụ, sao trước đó lại đến Kinh thành?"
"Giáo dụ phủ học cần lên Kinh dự thi Hội, năm nay ta được cử đi."
Ta ngẩn người một lúc, đầu óc mụ mị mới phản ứng lại.
"Ồ... vậy ra, ngài chính là Mạnh đại nhân mà các cô nương ngày ngày tìm kiếm sao?"
Lần này đến lượt hắn ngẩn người. Hắn cúi đầu rót cho ta một chén trà, cười có chút bất đắc dĩ.
"Ban ngày đông người, cho nên ta đến muộn một chút."
Làn khói trắng mỏng manh che khuất gương mặt hắn. Ta bỗng thấy nóng bừng mặt. Vô tình lại đem tâm sự thiếu nữ của người khác phơi bày ra hết thảy. Uống vài chén trà, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm. Mạnh Huyền Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trời sắp mưa, cô nương có mang theo dù không?"
Ta chớp mắt, có chút ảo não. Lại quên nữa rồi. Hắn lấy từ dưới bàn ra một cây dù dài, mỉm cười hỏi: "Nhà cô nương ở đâu? Ta đưa cô nương về."
Dưới cơn mưa bụi mùa thu, bóng hai người dưới tán ô nghiêng nghiêng. Dưới đất hai vệt nước chồng lên nhau, người thì khẽ nâng tà váy, người lại khẽ nghiêng vai.
"Công tử ở đâu?"
"Ở cổng Thanh Ba."
"Bên Tây Hồ?"
"Ừ, ra khỏi cửa là Liễu Lãng Văn Oanh."
"Ta từng đến đó, ven bờ có quán Ngẫu Hương Cư, chuyên làm canh rau Tây Hồ."
"Ngẫu Hương Cư rất nổi tiếng, bên cạnh còn vài quán nhỏ, có một quán bán bột củ sen thanh ngọt không ngấy, hương vị khó tìm thấy ở nơi khác."
"Lần sau nhất định phải đến thử."
...
So với một tháng đường thủy, con đường này ngắn đến lạ. Chưa kịp nói mấy câu đã đến trước ngõ nhà ta. Ta bước vào cổng, hắn dừng lại trên con đường đá xanh. Vai hơi ướt nhưng khóe mắt lại cong lên. Hắn hỏi ta:
"Lúc trước vội vàng lên đường, đã quên hỏi cô nương."
"Đợi ta tắm gội.....”.
"Cô nương có muốn du ngoạn Tây Hồ cùng ta không?"
12.
Chuyến du ngoạn Tây Hồ vẫn không thành. Phủ học sắp khai giảng, Mạnh Huyền Triết bận rộn không ngừng. Tàng Thư Lâu cũng đã được sửa sang lại xong. Ta có chút tiếc nuối, nghĩ rằng lời mời này e là bị hủy bỏ. Nào ngờ, hắn đột nhiên mời ta đến trà lâu, nói:
"Có việc muốn bàn bạc với cô nương. Ta có một muội muội còn nhỏ tuổi, muốn mời cô nương dạy nàng đọc sách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta có chút ngạc nhiên. Tuy bây giờ có tiên sinh dạy khuê nữ nhưng đều là nhà quyền quý mới có thể mời. Nữ tử bình thường muốn đọc sách, trong mắt người đời vừa vô dụng lại ảnh hưởng đến danh tiếng. Những nhà chồng cổ hủ còn cho rằng xuất đầu lộ diện là chuyện đáng xấu hổ. Ta dè dặt nói ra những băn khoăn của mình. Nhưng hắn chỉ lắc đầu, không chút lo lắng.
"Đọc sách, có thể hiểu rõ lý lẽ thị phi, tu thân dưỡng tính, ai ai cũng nên đọc sách."
"Nếu vì nàng đọc sách mà chê bai nàng, vậy thì gia đình như vậy không cần gả đến cũng được."
Lời này trùng khớp với suy nghĩ của ta. Ta lập tức đồng ý. Đi theo Mạnh Huyền Triết đến nhà hắn. Nhà cửa sạch sẽ, còn có cả dãy giá sách dài. Một tiểu cô nương tóc búi hai bên ngồi trên xe lăn. Nhìn thấy ta, mắt nàng sáng rực lên.
"Ca, đây chính là vị tỷ tỷ xinh đẹp mà huynh suốt ngày nhắc đến sao?"
Mạnh Huyền Triết khẽ ho một tiếng.
"Nói linh tinh gì đó, còn không mau lại đây bái sư."
Mạnh Ngọc vừa nghe ta là tiên sinh mà ca ca mời cho mình, vẻ mặt kích động không giấu nổi.
"Thật sao?!"
Rồi lại bỗng nhiên e lệ.
"Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, muội sợ mình sẽ mất tập trung khi học..."
Mạnh Huyền Triết nghiêm mặt.
"Mất tập trung? Mỗi ngày ta về sẽ kiểm tra bài của muội, nếu muội không trả lời được, xem ta xử lý muội thế nào!"
Mạnh Ngọc nghe vậy liền lè lưỡi với hắn.
"Cái dáng học giống hệt mấy ông lão của huynh là xấu xí nhất! Tỷ tỷ sẽ không thích đâu!"
Mạnh Huyền Triết làm bộ muốn gõ đầu nàng, Mạnh Ngọc bèn lắc xe lăn chạy biến. Hắn đỏ mặt, hít sâu một hơi.
"Tiểu muội ta nghịch ngợm, mong cô nương lượng thứ…"
Ta nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Không sao, nàng rất đáng yêu."
13.
Ta bàn bạc cùng Mạnh Huyền Triết. Mỗi tuần ba buổi, ta sẽ dạy học cho Mạnh Ngọc. Tuy nàng bị bệnh ở chân, đi lại bất tiện nhưng tính tình lại rất hồn nhiên, cởi mở. Qua vài buổi học, ta và nàng đã dần trở nên thân thiết. Nàng thích nhất là nghe ta đọc kịch bản.
Lần đầu tiên nghe kể về "Mẫu Đơn Đình", nàng nghe mê mẩn rồi cảm thán:
"Đỗ Lệ Nương dám sống vì yêu, dám c.h.ế.t vì tình, thật là người có tình cảm sâu nặng nhất thế gian!"
Ta không khỏi ngẩn người. Ở của tuổi nàng, ta cũng từng say mê tác phẩm này. Kinh diễm trước câu "Tình không biết từ đâu mà đến, càng dấn càng sâu".
Khi ấy ta còn chưa cập kê nhưng lại tin rằng, trên đời nếu thật sự có tình yêu, có thể vì nó mà bất chấp tất cả. Cho nên dù Ôn Húc chưa có công danh, ta vẫn nhất quyết muốn gả cho hắn. Chỉ là, câu chuyện của ta khác với "Mẫu Đơn Đình". Tình sâu nghĩa nặng, chưa chắc đã đổi được một kết cục tốt đẹp.
Ta nhìn Mạnh Ngọc, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Định mở lời khuyên nàng đừng quá đắm chìm vào tình yêu nhưng nàng lại nói tiếp:
"Nhưng muội không muốn làm Đỗ Lệ Nương, muội muốn làm Thang Hiển Tổ!
Người đời ai cũng muốn trở thành người trong mộng nhưng muội muốn làm người tạo nên giấc mộng ấy!"
Ta nhất thời ngạc nhiên. Nàng nói chắc chắn như vậy, khiến ta nhớ lại, dường như mình cũng từng nói những lời tương tự… Thời niên thiếu không biết sầu muộn, viết chữ cũng viết cả giấc mơ. Cặm cụi viết lách, mong chờ một ngày nào đó người trên sân khấu đọc những lời ta viết, người dưới sân khấu hỏi ta là ai. Nhưng sau này mới biết, điều đó khó khăn biết bao.