Lục Mẫu Đơn

Chương 6



Thế gian này hà khắc với tài năng và bút mực của nữ nhi biết nhường nào. Tác phẩm của nữ nhi khó mà đề tên, lại càng khó lưu truyền hậu thế. Dù có tuyệt diễm đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là "khuây khỏa chốn khuê phòng".

Ta mấy lần muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cũng chỉ đưa tay xoa đầu nàng.

"Ta tin tưởng muội."

"Muội nhất định sẽ viết được câu chuyện của riêng mình."

Buổi học hôm ấy kết thúc, Mạnh Ngọc luyện chữ bên án thư, ta thì tùy ý xem sách trên giá. Ở một góc khuất, ta lại thấy hai quyển "Mẫu Đơn Đình" đã cũ. Trang giấy đã ngả vàng, gáy sách cũng phai sờn.

Ta tò mò rút ra, lật xem rồi chợt sững lại. Trên trang sách chi chít những lời phê bình. Người này dường như còn trẻ, say mê câu chuyện tình yêu của Đỗ Lệ Nương trong sách. Chữ viết thanh tú non nớt, tình ý dạt dào. Ta chỉ lật vài trang đã bị cuốn hút sây trong đó.

Trước đó Mạnh Huyền Triết từng nói, sách trong nhà hắn, ta có thể tùy ý mượn. Vì vậy, ta nhờ Mạnh Ngọc chuyển lời với hắn rồi mang hai quyển "Mẫu Đơn Đình" về nhà.

Ăn tối xong, ta ôm quyển sách, tựa vào gối đọc đến tận khuya. Càng đọc càng thấy cảm động. Lời phê bình trên giấy chân thành tha thiết, đọc đến đoạn bi thương, dưới nét mực thậm chí còn có cả vệt nước mắt.

Điều thú vị hơn là, hai quyển kịch bản trên dưới, lời phê bình không phải của cùng một người. Người phê bình quyển sau có phần tiết chế và lý trí hơn, tuy mô phỏng bút pháp của người trướ, nhưng lại có phong cách rất riêng.

Ta gần như nín thở đọc hết, cảm giác như hai người này đã vượt qua thời không, cùng ta cộng hưởng, đối thoại qua từng câu chữ. Mãi đến trang cuối cùng, ta mới thấy đề tên hai chữ:

【Trần Đồng - Đàm Nga】

Ta sững người.

Hóa ra, đây lại là tâm huyết của hai nữ tử.

15.

《Mẫu Đơn Đình》 tuy có nhiều bản bình chú nhưng lưu truyền đều là của nam nhân, đa phần chú trọng về từ ngữ và khúc điệu, chưa từng có góc nhìn từ khuê phòng. Ta khẽ vuốt ve bìa sách hơi rách, trong lòng dâng lên chút xót xa. Chẳng biết Mạnh Huyền Triệt tìm được cuốn sách này từ đâu…

Những lời bình bên trong hay quá, lại cũng thật tài tình. Sao có thể để nó vùi lấp trên giá sách, mặc cho thời gian bào mòn?

Có lẽ vì cuộc trò chuyện ban ngày với Mạnh Ngọc đã thức tỉnh bản tâm của ta. Ta không khỏi nghĩ, nếu cuốn sách này được khắc in xuất bản thì tốt biết mấy. Nhưng chỉ cần suy nghĩ cũng biết, điều này gần như không thể.

Ta thở dài, cất hai quyển sách đi, định nằm xuống ngủ. Thế nhưng trằn trọc mãi vẫn không tài nào chợp mắt được. Trong lòng có một tiếng nói, tuy nhỏ bé mỏng manh nhưng vô cùng rõ ràng:

—— Ngươi thật sự cam tâm sao?

Cam tâm để mặc tâm huyết mình viết ra từng chữ từng câu bị kẻ khác mạo danh, còn phải cúi đầu cam chịu?

Cam tâm để tình cảm và tài hoa của hai người các nàng bị mối mọt gặm nhấm, tan thành mây khói?

Cam tâm sau này Mạnh Ngọc cũng giống như ngươi, viết nên bao áng văn chương hoa lệ mà lại lặng lẽ vô danh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhắm mắt, cổ họng nghẹn lại.

Ta biết, ta không cam lòng. Dù ta đã rời xa kinh thành, dù ta đã lâu không cầm bút. Nhưng ta vẫn luôn mong mỏi. Một ngày nào đó, ta có thể nhìn thấy tên mình - Tiền Lệnh Nghi trên bìa sách kịch bản 《Lục Mẫu Đơn》.

Có lẽ đó là dòng chữ ngắn nhất trong cả cuốn sách. Nhưng lại là dòng chữ quan trọng nhất đối với ta.

16

Sau đêm hôm ấy, ngày tháng của ta bắt đầu có quy luật mới. Vì muốn khắc ấn xuất bản, ta cần một bản chép tay rõ ràng. Vậy nên, ngày thường ta đi học, chiều về nhà liền bắt đầu chỉnh lý và sao chép lại bản thảo kèm theo bình luận và chú giải.

Đôi khi có chút cảm xúc, ta cũng viết thêm suy nghĩ của chính mình. Sang đến mùa đông, hai quyển chép tay đã gần hoàn thành được một nửa. Mà Mạnh Huyền Triết cuối cùng cũng được nhàn rỗi. Lời ước hẹn du ngoạn bằng thuyền cuối cùng cũng được thực hiện.

Nghĩ Mạnh Ngọc ngày thường ít có dịp ra ngoài, ta bèn đề nghị đưa nàng theo cùng. Giữa hồ Tây mùa đông, những chiếc thuyền hoa đều được đặt sẵn lò sưởi. Chúng ta vây quanh lò sưởi, vừa nhâm nhi rượu nóng, chẳng hề cảm thấy giá lạnh.

Khi thuyền đến giữa hồ, ta vô tình kéo mở ngăn kéo bí mật trong khoang thuyền, lại phát hiện bên trong có sẵn bút mực giấy nghiên. Chắc hẳn là chủ thuyền đã chuẩn bị sẵn để giúp du khách thêm phần hứng thú.

Mạnh Huyền Triết nổi lên hứng thú, liền trải giấy mài mực. Chẳng bao lâu sau hắn đã vẽ xong một bức tranh cảnh hồ.

Ta không nhịn được mà hỏi: "Ngài còn biết vẽ nữa sao?"

Hắn mỉm cười: "Chỉ biết chút ít mà thôi."

Ta thở dài một tiếng.

"Trước đây nghe nói, ngươi đã đỗ giải Nguyên, có tài hoa như vậy, vì sao lại cam tâm ở lại phủ học, không lên Kinh tiếp tục ứng thí?"

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Mạnh Ngọc.

"Trước kia con bé còn nhỏ, ở đây hàng xóm láng giềng quen biết, có thể giúp đỡ chăm sóc, nhưng nếu đến Kinh thành, ta lo con bé bị bắt nạt.”

"Về sau, những ngày tháng như vậy cứ thế trôi qua, cũng chẳng có gì không tốt."

"An phận thủ thường vậy thôi."

Đang nói chuyện, ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi. Mạnh Ngọc vui mừng reo lên, ta bèn bế nàng ra trước mũi thuyền. Tuyết đầu mùa rơi xuống không một tiếng động. Nàng đưa tay ra nhét vào cổ ta, khiến ta lạnh đến run người.

Nàng cười khúc khích, ta cũng đưa tay lạnh ngắt áp vào nàng, đùa nghịch một hồi. Cho đến khi mặt mũi đỏ bừng, chúng ta mới cùng nhau quay lại khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, lửa lò đang cháy hừng hực. Mạnh Huyền Triết lại trải giấy ra, đang tiếp tục vẽ thêm gì đó. Ta đến gần nhìn thêm một chút, trên cây cầu vốn trống trải, giờ đã có thêm một bóng người. Là ta đang đứng giữa trời tuyết, y phục khẽ phấp phới, khóe môi đang mỉm cười.

Ở góc giấy, hắn đề một dòng chữ nhỏ:

【Đoạn Kiều lạc tuyết, giai nhân nhập tâm.】

Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lại chỉ lặng lẽ nâng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, làm như không có chuyện gì xảy ra. Khoảnh khắc ấy, thuyền không lay động, tuyết giữa hồ trở nên tĩnh lặng. Chỉ có rượu trong chén khẽ lay động, lòng người rối bời khó yên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com