Lục Mẫu Đơn

Chương 8



20

Ta lấy cớ chăm sóc mẹ, một mực trốn ở trong nhà. Đôi khi, ta liếc nhìn từ bên cửa sổ, thấy Mạnh Huyền Triết đi ngang qua trước cửa. Nhiều lần hắn giơ tay định gõ cửa nhưng rồi lại do dự rụt tay về.

Hắn gầy đi nhiều, nét mặt đầy vẻ tiêu điều. Ta không dám nhìn nữa, rời khỏi cửa sổ, nước mắt chảy dài trên má. Định tiếp tục chỉnh lý “Mẫu Đơn Đình” nhưng vừa ngồi xuống lại nhớ đến những ngày ở Mạnh gia.

Càng nghĩ đến lại càng đau lòng. Cuối cùng đành phải bỏ dở. Ngày tháng cứ thế trôi qua trong vô vị.

Mãi đến mùa xuân năm sau, mẹ ta đã khỏe hơn nhiều. Bà đuổi ta ra khỏi nhà, bảo ta đi dạo cho khuây khỏa. Nắng ấm chan hòa, gió xuân ôm ấp lấy gương mặt, liễu xanh ven đường bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc. Ta đưa tay vuốt ve tường viện, thong thả bước dọc theo con hẻm quen thuộc.

Khi hoàn hồn, ta đã đến cổng Thanh Ba. Nhìn dòng người qua lại trước cổng, ta thở dài một tiếng rồi rẽ vào quán trà ven đường. Không muốn bị làm phiền, ta gọi một phòng riêng, cứ thế ngẩn ngơ ngồi nhìn ra Tây Hồ.

Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Ta tưởng là tiểu nhị mang trà lên, liền nói “Mời vào”. Nhưng sau tiếng cửa kẽo kẹt lại không có động tĩnh gì. Ta quay đầu lại, lập tức sững người.

Trước mắt là một người hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Người nọ nhếch môi cười. Giọng nói đã có phần xa lạ chợt vang lên:

“Lệnh Nghi, đã lâu không gặp.”

Ta gần như không thể kìm nén được sự run rẩy của mình mà đứng bật dậy.

“… Sao ngươi lại ở đây?!”

Hắn ung dung bước vào phòng rồi gọi tiểu nhị mang đến vài ấm trà ngon, nụ cười chứa đầy ẩn ý.

“Bởi vì nhớ nàng nên đến ôn chuyện cùng nàng.”

Là Ôn Húc.

21

Chúng ta ngồi đối diện nhau. Ôn Húc mặc áo gấm, vẻ mặt thờ ơ tiện tay ném cho tiểu nhị mấy mảnh vàng vụn. Tiểu nhị cười toe toét, liên tục nói:

“Công tử cứ từ từ dùng! Công tử khách sáo quá!”

Hắn đẩy một chén trà về phía ta, hỏi: “Dạo này nàng sống thế nào?”

Ta không động đậy, cũng không trả lời. Hắn tặc lưỡi.

“Nàng vẫn còn oán giận ta…”

“Cũng phải, năm xưa vì muốn gả cho ta, ai khuyên nàng cũng không nghe, giờ đây yêu hoá thành hận cũng là lẽ thường tình.”

“Nhưng mà thỉnh thoảng ta cũng nhớ lại những ngày tháng ấy, tuy nghèo khó nhưng cũng có một hương vị riêng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng nói.

"Hóa ra ngươi rảnh rỗi đến vậy, lặn lội từ kinh thành đến đây chỉ để nói mấy lời chướng tai gai mắt này sao?"

Ôn Húc thoáng lộ vẻ khó chịu, nghiêm mặt nói: "Đến tìm nàng, đương nhiên là có việc chính sự."

Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm.

"Ta muốn mua phần sau của cu vở kịch 《Lục Mẫu Đơn》."

Ta sững sờ hồi lâu, cứ như vừa nghe được một chuyện cười lớn nhất thế gian.

"Ngươi vẫn luôn tự cho mình tài giỏi hơn người, sao không tự mình viết tiếp đi?”

“Chẳng lẽ là công chúa chê ngươi chó chắp đuôi chồn?"

Sắc mặt Ôn Húc sa sầm, cố nén giận, mở hộp gấm ra.

"Ta đã mang đến đủ thành ý rồi, viên trân châu này có thể mua toàn bộ trà quán trên con phố này.”

“Đổi lấy nửa phần sau vở kịch của nàng vẫn dư sức mà."

"Nửa phần sau đó, ta đã đốt từ lâu rồi, cho dù chưa đốt cũng sẽ không bán cho ngươi."

Giọng Ôn Húc chợt lạnh đi.

"Nàng nghĩ cho kỹ, hiện giờ ta là phò mã, muốn khống chế một nữ tử như nàng quả thực quá dễ dàng!"

Ta nổi giận, bỗng đứng phắt dậy.

"Ngươi đê tiện đến cực điểm! Vì danh lợi mà ngay cả mặt mũi cũng không cần!!"

Hắn cười lạnh: "Trên đời này, ai mà chẳng theo đuổi danh lợi?!

“Ai ai cũng ca tụng thanh cao, nhưng đến lúc then chốt chẳng phải vẫn cúi đầu khom lưng sao!”

“Lúc ta sa cơ lỡ vận, bày tiệc rượu đãi khách, kết giao với đám học trò Quốc Tử Giám, nhưng có ai coi trọng ta?”

“Thế mà sau khi ta làm phò mã, lại cùng bọn họ du ngoạn ngoại ô, chỉ buông một câu 'Phong cảnh nơi đây rất đẹp, chỉ tiếc là không có tiếng gà gáy chó sủa', lập tức có kẻ quỳ rạp xuống đất học tiếng chó sủa!"

Hắn cười lớn, ánh mắt gần như điên cuồng.

"Khoảnh khắc đó ta sung sướng biết bao! Nàng có hiểu không?"

"Thế sự đã vậy, ta chỉ thuận theo chiều gió, có gì sai?!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com