Lục Mẫu Đơn

Chương 7



17.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn. Người lái thuyền chèo về bờ. Vừa cập bến, Mạnh Huyền Triết để Mạnh Ngọc ở lại gian phòng trên thuyền, muốn đưa ta về nhà trước.

Chúng ta đi một trước một sau. Về đến nhà, tuyết trắng đã phủ trắng đầu. Gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ ta. Bà nhìn thấy Mạnh Huyền Triết, rõ ràng có chút sững sờ. Một lát sau, bà lấy một cây dù từ cạnh cửa đưa cho hắn.

"Tuyết lớn rồi, Mạnh công tử về sớm một chút đi."

Hắn chắp tay: "Đã làm phiền rồi."

Cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại tiếng củi lửa tí tách.

Ta nhìn vẻ mặt của mẹ, ngập ngừng hỏi: "Mẹ quen hắn sao?"

Ánh mắt mẹ dừng lại trên chiếc áo choàng trên vai ta, lại có chút ưu tư.

Bà hỏi: "Con thân thiết với người kia như vậy từ bao giờ?"

Ta kể lại chuyện cùng đi trên kênh đào, gặp lại ở Tàng Thư Lâu và cả việc hiện tại đang dạy học cho Mạnh Ngọc. Mẹ nghe xong lại lắc đầu lia lịa.

"Tạo nghiệp, tạo nghiệp rồi! Sau này con đừng đến đó nữa..."

"Vì sao ạ?"

Bà nhìn ta, có chút tức giận.

"Mẹ nhìn ra rồi, hai đứa có tình ý với nhau!”

"Nhưng con có nghĩ tới chưa, hắn nổi tiếng tài hoa, diện mạo lại tuấn tú, vì sao đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất?"

Ta mân mê vạt áo, không hiểu chuyện gì. Mẹ đau lòng nói:

"Vì hắn khắc vợ!"

“Người vợ đầu tiên của hắn chưa kịp cưới đã bệnh mất, người vợ thứ hai tuy cưới về nhưng chưa được một năm cũng qua đời!

Sau đó, chẳng còn ai dám gả con gái cho hắn nữa! Ta kinh ngạc tột độ. Trong đầu bỗng hiện lên những lời của các cô nương ở Tàng Thư Lâu từng nói.

"Mạnh đại nhân chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nếu muốn gả cho hắn, người trong nhà tuyệt đối không đồng ý đâu."

Thì ra là vậy…

"Nhưng mà…"

Ta mở miệng, định nói mình không tin chuyện xung khắc này.

Nhưng mẹ lại ngắt lời ta: "Không nhưng nhị gì cả!"

"Con qua lại với hắn, mẹ tuyệt đối không đồng ý!"

"Điều hối hận nhất đời mẹ chính là năm xưa không ngăn cản con gả cho Ôn Húc, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn con chịu khổ!"

"Nhưng chung quy hắn cũng chỉ có thể làm con đau lòng, còn người này thì lại có thể lấy mạng con!"

Mặt ta tái nhợt, còn muốn nói thêm gì đó nhưng mẹ lại ho dữ dội. Ban đầu chỉ vài tiếng, sau đó liền không ngừng được, cả người co rúm lại. Ta hoảng sợ, vội vàng đỡ bà: 

“Mẹ! Mẹ làm sao vậy!"

Giọng bà khàn đặc, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Mẹ không mong cầu gì khác, chỉ cầu con bình an cả đời…"

"Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ cũng sống không nổi!!"

Cổ họng ta nghẹn lại, vội vàng rót một cốc nước.

"Mẹ đừng nói nữa, uống chút nước…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng nương uống nước xong cũng không đỡ hơn. Ho càng dữ dội, về sau còn ho ra cả máu. Ta dìu mẹ nằm xuống, khoác áo choàng rồi lao ra ngoài trời tuyết, gọi lang trung đến. Sau khi bắt mạch, lão lang trung khẽ thở dài.

"Bà ấy vốn có bệnh tim phổi, hôm nay tâm trạng kích động mới dẫn đến phát tác."

"Từ nay về sau phải tĩnh dưỡng, kiêng giận dữ phiền lòng, nếu lại bị kinh động, tuổi cao sức yếu, dễ tổn hại đến căn cơ."

Ta ngồi bên giường mẹ, nhìn bà nhắm chặt mắt, mỗi một hơi thở đều lộ vẻ bất ổn. Trong lòng lập tức rối như tơ vò.

Mẹ yếu ớt nói: "Nếu hắn thật lòng thích con thì nên nói chuyện này cho con biết… Nhưng hắn không nói…"

"Vậy… hắn đối với con, có bao nhiêu chân thành?"

Ta sững người. Câu nói này như một cây kim đ.â.m vào trái  tim ta. Đêm đó, ta ngủ rất không yên giấc. Trong mơ khi thì là Mạnh Huyền Triệt dựa tường đọc sách ở Tàng Thư Lâu. Khi thì là mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cầu xin ta sống một đời bình an. Ta bị kẹt ở giữa, bên nào cũng không buông xuống được.

Thoắt cái đã đến ngày đi dạy cho Mạnh Ngọc. Ta vẫn đi. Nhưng khi giảng bài, tâm trí lại không tập trung. Mạnh Ngọc nhận ra, hỏi ta:

"Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?"

Ta hoàn hồn, gượng cười: "Không có gì…"

Cuối buổi học, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Mạnh Huyền Triệt trở về. Nhìn thấy ta, trong mắt hắn ánh lên vẻ vui mừng.

"Chiều nay ta không có tiết học nên về sớm, vừa hay nàng có muốn ở lại cùng dùng bữa không?"

Lòng ta chua xót, cụp mắt xuống, chậm rãi lắc đầu kéo hắn sang một bên.

"Ta… có chuyện muốn nói với ngài."

Hắn ngoan ngoãn đi theo ta ra hành lang.

"Sao vậy?"

"Chuyện dạy học cho Mạnh Ngọc… ta không dạy được nữa."

"Dạo này nhà ta có chút việc."

Hắn ngẩn người rồi lại cười cười.

"Không sao, có thể đợi nàng xong việc."

"Nhưng mà chắc là con bé sẽ buồn lắm, ngày nào nó cũng mong nàng đến."

"Sau này… cũng không được nữa."

Nụ cười của Mạnh Huyền Triệt dần tắt: "Vì sao?"

"…Là tại ta hôm đó đường đột sao?"

Ta không biết nên trả lời thế nào. Nhưng sự im lặng này lại trở thành ngầm thừa nhận trong mắt hắn. Hắn có chút vội vàng nói:

“Lệnh Nghi, lần đầu gặp nhau bên bờ vận hà, ta đã cảm mến nàng. Chỉ là khi ấy trông nàng như vừa trải qua chuyện gì đau buồn, ta không dám mạo muội, chỉ xem đó như một kỳ ngộ.”

“Trở về Hàng Châu, ta luôn nhớ đến nàng nhưng lại không cách nào tìm được, mãi đến khi gặp lại ở Tàng Thư Lâu, lòng ta mừng rỡ, càng muốn gần gũi với nàng hơn.”

“Hôm đó, ta chỉ muốn nói cho nàng biết tâm ý của mình, nhưng nếu nàng còn e ngại, ta sẽ không ép buộc.”

“Ta chỉ… không muốn bỏ lỡ nữa.”

Ta ngây người nhìn hắn. Không ngờ lại nghe được lời tỏ tình của hắn vào lúc này. Từng câu từng chữ đều là chân tình. Nhưng ta càng thêm đau lòng. Ta muốn nắm lấy tay hắn, nói với hắn rằng ta cũng có ý với hắn nhưng ta không thể.

Ta không còn là Tiền Lệnh Nghi mười ba, mười bốn tuổi ngây thơ không sợ trời không sợ đất nữa. Ta lo lắng cho sức khỏe của mẹ, cũng sợ bản thân hồ đồ, sai lầm rồi lại nối tiếp sai lầm. Cố nén chua xót trong lòng, ta lùi lại một bước.

“Xin lỗi…”

Ta khẽ nói xong, không còn mặt mũi nào đối diện với hắn mà đẩy cửa chạy ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa ấy đóng lại, ta không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Mạnh Huyền Triết đứng dưới mái hiên, vẻ mặt thất vọng. Mạnh Ngọc từ trong nhà đi ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn ta.

Tim ta bỗng nhói đau, ta đưa tay lau nước mắt, xoay người bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com