Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 100



Lẽ ra trước hôn lễ nên tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng vì thời gian của Cao Hạnh Hạnh không cho phép nên đã không làm.

Vì thế tiệc tối trong ngày cưới được tổ chức vô cùng long trọng.

Cao Hạnh Hạnh có uống một chút rượu.

Lục Trạch Ngôn cũng rất vui, tối đó không từ chối rượu, khóe mắt đều đỏ lên.

Sau vài vòng rượu, những người lớn tuổi và trẻ nhỏ đã rút lui, để lại thế giới của giới trẻ.

Tạ Trình còn đứng hẳn lên ghế kiểu Baroque cổ điển chơi oẳn tù tì với Kỳ Lạc, một đám đàn ông tụ tập xung quanh, Lục Trạch Ngôn cũng ở trong đó.

Ngay khoảnh khắc ấy Cao Hạnh Hạnh thật sự cảm nhận được, Lục Trạch Ngôn đã bước vào thế giới của cô.

Các nữ khách thì tụ tập thành nhóm khác, uống chút rượu, tán gẫu, bàn xem ngày mai sẽ đi về phía Bắc hay phía Nam. Vì Lục Trạch Ngôn đã chuẩn bị hai lộ trình du lịch ngắn hạn cho khách mời.

Đi về phía Bắc vào vòng Bắc Cực, có khả năng cao được nhìn thấy cực quang; còn đi về phía Nam thì có thể thưởng ngoạn những cảnh đẹp văn hóa châu Âu.

Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì nghe thấy một tiếng “bốp”.

Nhìn sang, Trình Di Khả đập đầu vào bàn, còn lảo đảo.

Cô ấy say rồi.

Cao Hạnh Hạnh đỡ Trình Di Khả dậy, nhìn quanh đại sảnh tiệc: “Từ Quả đâu?”

Nghĩ đến chuyện mấy cô gái này có thể không biết Từ Quả là ai, cô đổi cách nói: “Là một anh chàng trông rất yêu nghiệt, có thấy không?”

Diệp Tử đứng dậy: “Thấy rồi, để tớ gọi.”

Chẳng mấy chốc, Từ Quả tới nơi.

Cao Hạnh Hạnh giao người: “Kỹ sư Từ, cô ấy say rồi.”

Từ Quả “ừm” một tiếng, đỡ lấy vai Trình Di Khả, rồi thấy vết đỏ trên trán cô ấy.

Cao Hạnh Hạnh giải thích: “Chỉ uống nửa ly thôi.”

“Tôi đưa cô ấy về trước, chúc mừng tân hôn.”

“Cảm ơn.”

Sau khi hai người họ rời đi, Diệp Tử hỏi: “Họ là quan hệ gì vậy?”

Cao Hạnh Hạnh nhấp rượu: “Không nhìn ra à? Vợ chồng đó.”

“Quả nhiên, soái ca đều là của người ta.” Diệp Tử rót thêm rượu vào ly, uất ức nói: “Bao giờ ông trời mới ban cho tôi một soái ca đây?”

Câu nói ấy khiến cả đám bật cười, có người nói soái ca đa phần đều là trai đểu.

Cao Hạnh Hạnh không kiêng kị gì, bảo cứ tự nhiên nói chuyện.

Mọi người đều có hơi men nên cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu nói về hôn nhân, tình yêu, kể lại chuyện xưa.

Nói càng lúc càng sôi nổi, dù sao thì ai mà chưa từng gặp vài tên trai đểu chứ?

Trong cơn ngà ngà, Cao Hạnh Hạnh nhìn thấy Doãn Phi Phi, người cô đã gần hai năm không gặp.

Không, bây giờ phải gọi là Doãn Phi.

Cao Hạnh Hạnh lập tức đứng dậy, hơi cứng nhắc bước về phía cô ấy.

Doãn Phi trông không khác gì trước, thậm chí còn tinh tế, xinh đẹp hơn, nụ cười cũng đúng chuẩn mực.

Nhưng trước kia cô ấy không cười như vậy.

Cao Hạnh Hạnh từng nghe qua chuyện nhà cô ấy, giống như cô Trịnh nào đó, từng bị đính hôn.

Cô vẫn nhớ lần ở phòng riêng quán bar, Doãn Phi khóc với cô, nói Lý Hàng chắc chắn không thật lòng yêu mình, nói mẹ cô ấy cảm thấy cô không có gì nổi bật, là một kẻ ngốc nghếch.

Cô ấy lúc đó luôn nhảy lên xe như một cơn gió, gặp Cao Hạnh Hạnh thì lập tức khen “cậu thật xinh đẹp”.

Khi đó cô ấy giống như một cô bé vậy.

Doãn Phi nhẹ nhàng ôm lấy Cao Hạnh Hạnh rồi buông ra: “Xin lỗi, giờ tớ mới đến. Chúc mừng tân hôn nhé, cô dâu thật xinh đẹp.”

Không hiểu sao, nước mắt Cao Hạnh Hạnh bỗng tuôn rơi.

Chỉ trong khoảnh khắc, như thể cô chưa từng đợi được Lục Trạch Ngôn, chưa từng có được hạnh phúc.

Tim cô đau nhói.

Doãn Phi giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cô: “Lông mi cậu đẹp thế này, khóc lem rồi thì làm sao đây?”

Cao Hạnh Hạnh nhớ lại, Doãn Phi từng khen lông mi cô đẹp, rồi hỏi có thể chuốt mascara cho cô không.

Lúc đó cô ấy định ra sân bay đón Lý Hàng.

Ngôi sao nữ lao vào lòng Lý Hàng như gió, cô gái hễ tức giận là cắn một dấu răng lên má anh…

Nước mắt Cao Hạnh Hạnh rơi không ngừng, bạn bè bên cạnh chợt hét lên: “Cô dâu không được khóc!”

Lời đó truyền đến tai Lục Trạch Ngôn.

Anh rẽ đám đông đi về phía Cao Hạnh Hạnh, sải chân lớn, cuối cùng không nhịn được mà chạy hẳn.

Anh muốn hỏi có chuyện gì, nhưng thấy Doãn Phi liền hiểu ra.

“Anh, chúc mừng tân hôn.” Doãn Phi không định ở lại lâu: “Em phải bay sang nước F một chuyến.”

Lục Trạch Ngôn gật đầu.

Nhìn bóng lưng Doãn Phi, anh không kìm được gọi một tiếng: “Phi Phi.”

Doãn Phi quay đầu lại.

Lục Trạch Ngôn lại không biết nên nói gì, khuyên cô ấy chọn giống anh ư?

Nhưng anh có Cao Hạnh Hạnh, anh đã đánh cược và thắng. Còn cô em gái này thì sao?

Thậm chí đến lý do phản kháng số phận, phản bội gia tộc cũng không có.

Lục Trạch Ngôn: “Giữ liên lạc nhé.”

Doãn Phi gật đầu: “Vâng.”

Cao Hạnh Hạnh vùi đầu vào lòng anh, vai run rẩy.

Lục Trạch Ngôn bảo Trần Hiến lo cho khách rồi bế cô trở về phòng.

Từ đây đến phòng rất xa, còn phải đi qua một vườn hoa.

Cao Hạnh Hạnh mặc lễ phục, trời lại lạnh.

Lục Trạch Ngôn đặt cô ngồi xuống ghế, cởi áo khoác khoác lên người cô.

Mùi nước hoa quen thuộc, hơi ấm quen thuộc.

Cao Hạnh Hạnh định thần lại, kéo áo khoác, ngước mắt: “Lý Hàng đúng là đồ khốn!”

“Đúng!”

Cao Hạnh Hạnh hít hít mũi, nghiêm túc nhìn anh: “Anh ta thật sự chưa từng yêu cô ấy sao?”

Lục Trạch Ngôn suy nghĩ hai giây, ngồi xổm xuống: “Có yêu.”

“Vậy tại sao?”

“Tình yêu của anh ta đã thua.” Thua trước dục vọng khác.

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

Cả đời người có vô số lựa chọn, ngay khoảnh khắc đó đã khó, càng khó nói đúng sai.

Có lẽ phải đến cuối đời mới hiểu được.

Cô vẫn nhớ lúc lễ cưới kết thúc, hai người tháo mic ngồi chờ tung hoa cưới.

Lục Trạch Ngôn bất chợt nghiêng đầu: “Hạnh Hạnh, trước đây anh rất nhớ em.”

Cô mân mê bó hoa, không hiểu ý anh.

Lục Trạch Ngôn: “Bây giờ, anh rất yêu em.”

Cô còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Tinh Tinh từ đâu chạy đến, chui vào lòng Lục Trạch Ngôn, chìa tay ra: “Dượng, con muốn lì xì!”

Tiếng “dượng” đó khiến Lục Trạch Ngôn bồi hồi, lập tức móc hết lì xì cho vào túi áo cô bé.

Túi không đủ, anh liền xoay bé lại, dịu dàng nói: “Dượng bỏ đầy cả túi áo khoác cho con nhé.”

Giờ đây, khi đêm khuya tĩnh lặng, Cao Hạnh Hạnh mới nhận ra, thì ra khi đó Lục Trạch Ngôn đang tỏ tình với cô lần nữa.

Cô mím môi, chăm chú nhìn gương mặt anh.

Rồi cô chơi chiêu thẳng thắn: “Chồng à, em yêu anh.”

Ánh nhìn này kéo dài rất lâu, chan chứa tình cảm.

Lục Trạch Ngôn chớp mắt trước, hỏi: “Gì cơ?”

“……”

Anh nắm chặt tay cô hơn: “Anh nghe không rõ.”

“……”

“Gọi lại lần nữa.”

“……”

“Hạnh Hạnh, gọi lại lần nữa.”

Cô có cái tính ngang bướng kỳ lạ, ví như bây giờ, thấy người đàn ông luôn bình thản ưu nhã lại khổ sở vì hai chữ “chồng à” cô liền không gọi nữa.

Cô đứng dậy đi về phía phòng, không thèm để ý anh.

Lục Trạch Ngôn đi tới, đỡ áo khoác cho cô: “Hạnh Hạnh, anh muốn nghe.”

Lúc vào thang máy anh lại nói: “Gọi lại đi mà.”

Cô không nhịn được, bật cười.

Cô kéo cà vạt anh, kéo anh lại gần, kiễng chân lên thì thầm bên tai anh, giọng quyến rũ: “Chồng à.”

Hậu quả của tiếng “chồng à” ấy là, Lục Trạch Ngôn chỉ nhịn được đến khi đóng cửa phòng.

Cả hai còn mang theo hơi rượu, nhưng chẳng ai nghĩ đến việc vào phòng tắm.

Phòng tắm mất thời gian, mà hôm nay Lục Trạch Ngôn không muốn chậm.

Đặc biệt là khi Cao Hạnh Hạnh khẽ rên vài tiếng “chồng à” để trêu chọc anh.

Đến phút cuối, anh lục lọi ngăn kéo đầu giường mấy lần cũng không tìm thấy thứ mình cần.

Cô lập tức hiểu, thấy anh lúng túng như vậy còn trêu: “Chồng à, làm sao đây?”

Lục Trạch Ngôn hôn trán cô: “Anh gọi phục vụ mang đến.”

Anh định đứng dậy.

Cô giữ lấy tay anh: “Đừng đi.”

“……”

Đôi mắt hồ ly của cô đỏ lên, lúc này càng quyến rũ: “Em tặng anh một món quà tân hôn được không?”

Lông mày anh hơi nhướng, môi cũng khẽ động, hồi lâu sau mới “ừm” một tiếng nhẹ nhàng.

Cô ngoắc tay, anh ngoan ngoãn cúi người lại gần.

“Em tặng anh một bé gái làm quà tân hôn nhé…”

Lời còn chưa dứt, Lục Trạch Ngôn đã đè xuống.

Thật ra Cao Hạnh Hạnh chỉ đùa thôi, cô không chuẩn bị quà tân hôn gì cả, chỉ buột miệng nói vậy.

Huống chi, làm sao có thể… chỉ một lần mà trúng?

Sau hôn lễ họ không về nước ngay.

Cô đã làm việc điên cuồng để xử lý hết công việc để tận hưởng kỳ nghỉ phép sau hôn nhân.

Lục Trạch Ngôn đã hẹn cho Cao Hạnh Hạnh gặp thợ làm bánh người Thụy Điển, ăn loại bánh mì đặc biệt kia, rồi hai người lại chơi thêm ba ngày mới về nước.

Ngày rời đi, cô chơi đến kiệt sức, lại là chuyến bay đêm nên cô ngủ gật ngay trên đường ra sân bay.

Mơ màng, cô cảm giác Lục Trạch Ngôn đang xoa nhẹ mặt cô, gọi tên cô.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy trong đôi mắt gần trong gang tấc của Lục Trạch Ngôn phản chiếu ánh sáng màu sắc lấp lánh.

“Hạnh Hạnh, dậy nhìn cực quang đi.”

Cao Hạnh Hạnh nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn thấy trên bầu trời có một đám mây hình nấm phát ra ánh sáng màu sắc rực rỡ.

Cô không dám tin, dụi dụi mắt.

Đúng thật là cực quang.

Sau khi về nước, cả Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh đều bận rộn trở lại.

Cho đến khi kỳ kinh nguyệt của cô trễ hai ngày, Lục Trạch Ngôn nhắc cô: “Có muốn kiểm tra thử không?”

Cô không tin, sao có thể có thai được?

Chỉ một lần.

À không, là một đêm.

Sau đó họ đều có biện pháp bảo vệ.

Thế nên, sao có thể có thai?

Mang thai dễ vậy sao?

Không thể nào!

Lục Trạch Ngôn đích thân đi hiệu thuốc, mua về ba que thử thai của ba nhãn hiệu khác nhau.

Cô mở túi nilon, rút đại một cái: “Em nghĩ do gần đây mệt mỏi, trễ hai ngày là bình thường.”

Trong lúc chờ cô vẫn ung dung chơi điện thoại, hoàn toàn không tin có khả năng.

Chưa ai nói với cô rằng mang thai lại đơn giản như vậy.

Ngược lại, cô từng nghe không ít người kể chuyện chuẩn bị cả mấy năm mà vẫn không đậu thai.

Một lát sau, Lục Trạch Ngôn đưa que thử thai cho cô, trên đó hiện lên hai vạch — một đậm một nhạt.

Cô liếc qua, thờ ơ: “Hai vạch là không có phải không?”

Giây tiếp theo, cô bị anh bế lên xoay vòng hai lần.

Cô chóng mặt, vội vỗ vai anh: “Chóng mặt quá.”

Anh lúc này mới nhận ra làm vậy nguy hiểm, lập tức thả cô ngồi xuống ghế sofa.

Cô còn đang chóng mặt nhưng dần cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô đứng lên lấy hộp đựng que thử thai rồi ngồi xổm dưới đất cẩn thận đọc hướng dẫn.

Cô không tin, lại thử thêm lần nữa.

Vẫn không tin.

Cô tra mạng, có người nói thử buổi sáng mới chính xác.

Cô đưa điện thoại cho anh xem: “Không chính xác đâu, sáng mai em thử lại.”

Anh đứng dậy lấy áo khoác, còn quàng khăn và đội mũ cho cô: “Đến bệnh viện.”

“Giờ gần mười giờ đêm rồi, đi bệnh viện gì nữa?”

Cô phản đối không thành, bị anh lôi thẳng đến bệnh viện.

Kết quả: thật sự có thai rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com