Trên đường từ bệnh viện trở về nhà, Cao Hạnh Hạnh tựa đầu vào cửa kính xe, suốt quãng đường không nói một lời.
Về đến nhà, Lục Trạch Ngôn giúp cô cất áo khoác, khăn quàng cổ các thứ xong, rồi thấy cô đang cầm tờ phiếu xét nghiệm ngồi đờ đẫn trên thảm.
Lúc này anh mới hiểu, cô gái nhỏ hôm đó chỉ đang trêu chọc anh mà thôi.
Cô chưa từng thật sự nghĩ đến việc sinh con gái cho anh.
Ít nhất, hiện tại là chưa.
Lục Trạch Ngôn cũng ngồi xuống thảm, anh ôm lấy vai Cao Hạnh Hạnh, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Cao Hạnh Hạnh cụp mắt xuống, không muốn nói gì.
Cô biết đây là hậu quả do chính mình chuốc lấy, chơi quá trớn, kết quả lại tự đẩy bản thân vào.
Lục Trạch Ngôn cũng không biết nên nói gì. Trước nay anh chưa từng thấy khó xử như thế này.
Hồi đó anh quyết định dự án cả trăm triệu cũng chỉ mất một khoảnh khắc.
Vậy mà giờ lại không thể đưa ra nổi một lựa chọn trong câu hỏi hai đáp án.
Anh chắc chắn không muốn ép cô làm điều cô không muốn.
Nhưng cũng biết rằng, nếu bỏ đứa bé, cơ thể cô sẽ chịu tổn thương lớn.
“Lục Trạch Ngôn.”
“Ừm?” Lục Trạch Ngôn nâng khuôn mặt lạnh lạnh của cô lên, dịu dàng nói: “Em nói đi.”
“Em chưa chuẩn bị để làm mẹ, em cũng không biết làm mẹ là như thế nào.” Cao Hạnh Hạnh khẽ vuốt bụng phẳng lì: “Lỡ như… em làm không tốt thì sao?”
Tính cách của cô vốn lười biếng, nhưng bây giờ phải đối mặt với trách nhiệm hoàn toàn về một sinh mệnh trong bụng, cô cảm thấy sợ hãi.
Lỡ như đứa bé bị bệnh thì sao?
Lỡ như nó lớn lên không có nhân cách tốt thì sao?
Nếu mọi điều không tốt của đứa trẻ đều bắt nguồn từ cô — vì cô không dạy dỗ tốt, vì cô không phải người mẹ tốt?
Cảm giác ấy quá đáng sợ.
Cao Hạnh Hạnh níu lấy tay áo Lục Trạch Ngôn: “Lục Trạch Ngôn, em sợ.”
“Đừng sợ.” Lục Trạch Ngôn ôm lấy lưng cô, kéo cô vào lòng: “Hạnh Hạnh, em có thể tin anh.”
Cao Hạnh Hạnh khựng lại một lúc.
Lục Trạch Ngôn: “Tin anh, anh sẽ là một người bố tốt.”
Lúc anh nói câu đó, tay phải dịu dàng vuốt má cô, ánh mắt nghiêm túc.
Nói xong, trán anh tựa vào trán cô.
Đó là một sức mạnh khiến người ta an tâm.
Chỉ trong khoảnh khắc, nỗi sợ trong lòng Cao Hạnh Hạnh vơi đi rất nhiều.
Vì cô tin, Lục Trạch Ngôn sẽ yêu đứa trẻ này thật nhiều, thật nhiều.
Anh có thể trở thành một người bố tốt.
Cao Hạnh Hạnh vòng tay qua cổ anh, cảm động trách yêu: “Tại anh đấy, hôm đó anh quá hăng rồi, em đã nói đừng rồi mà, anh còn lấy cà vạt trói em lại, rồi hết lần này tới lần khác…”
Lục Trạch Ngôn chỉ vỗ nhẹ lưng cô, như thường ngày ru cô ngủ, dịu dàng nói: “Lỗi của anh.”
Anh thật sự thấy áy náy. Rõ ràng anh biết Cao Hạnh Hạnh là kiểu người thích đùa nghịch, chuyện lớn thế này lẽ ra phải nghiêm túc bàn bạc với cô.
Chứ không phải vì một tiếng “chồng ơi”, một “quà tân hôn”, một ánh mắt là anh đã mất lý trí.
Sự nhận lỗi vô điều kiện của Lục Trạch Ngôn làm tan biến hết mọi bực dọc trong lòng Cao Hạnh Hạnh, cô ôm lấy eo anh, dụi đầu vào ngực anh.
Trong đêm yên tĩnh, giọng Lục Trạch Ngôn dịu dàng: “Hạnh Hạnh, anh rất thích không khí gia đình của em. Chỉ cần nghĩ đến con của chúng ta sẽ lớn lên trong một môi trường như vậy, anh rất mong chờ con sẽ trở thành người như thế nào.”
Cao Hạnh Hạnh mơ màng buồn ngủ, suy nghĩ một lúc, dường như trong lòng cũng bị Lục Trạch Ngôn gieo vào một hạt mầm tên là “mong đợi”.
Cả hai đều chưa từng làm bố mẹ, chỉ có thể đọc thêm sách, báo, học cách nuôi dạy con một cách khoa học.
Thời kỳ đầu mang thai Cao Hạnh Hạnh nôn nghén dữ dội, nhiều khi còn chưa kịp nuốt đã nôn ra.
Vì chuyện này mà Lục Trạch Ngôn mất ngủ, đề nghị cô nghỉ thai sớm.
Cao Hạnh Hạnh từ chối, nói mình còn hai thực tập sinh, giờ mà bỏ thì không có nghĩa khí.
Khi bụng bắt đầu nhô lên cô mới bớt nôn, nhưng khẩu vị lại thay đổi lớn.
Trước kia thích ăn thịt, giờ chỉ muốn ăn chay.
Thế là Lục Trạch Ngôn ngày nào cũng đến nhà hàng “Mộng Phù Sinh” mua đồ ăn chay mang đến công ty cho cô, bận mấy cũng sẽ dặn Tiểu Lý đem tới.
Cuối cùng Cao Hạnh Hạnh chịu không nổi, vỗ vai anh than phiền: “Mộng Phù Sinh chỉ có vài chục món, em ăn mãi sắp nôn luôn rồi.”
Lục Trạch Ngôn không chịu nổi nghe chữ “nôn”.
Chỉ nghe thấy đã nhớ lại gương mặt cô tái nhợt vì nôn.
Thời gian đó, trên bàn làm việc của Lục Trạch Ngôn, sách về chăm sóc phụ nữ mang thai và nuôi dạy trẻ con còn nhiều hơn cả tài liệu công ty.
Điều anh sợ nhất là phải đi công tác.
Chỉ cần không gặp được Cao Hạnh Hạnh một ngày, trong lòng anh liền bất an, đêm không ngủ được, cứ nghĩ đến việc cô đói mà không ai nấu cho ăn.
Một lần như vậy, anh vừa nghĩ vừa mở điện thoại thì thấy Cao Hạnh Hạnh đăng story cách đó vài phút.
Chỉ là một bức ảnh phong cảnh kiểu hot trend.
Anh lập tức ngồi bật dậy bật đèn phòng, gọi video cho cô.
Video kết nối, cô gái kia vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Lục Trạch Ngôn hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Con gái anh đá em.”
“Con gái anh còn chưa to bằng nắm tay, tạm thời chưa biết đá người đâu.”
Thời tiết mưa gió dễ khiến người ta bất an, Lục Trạch Ngôn xử lý xong việc quan trọng, để Trần Hiến lo phần còn lại rồi về Ngọc Hòa sớm.
Tới sân bay Ngọc Hòa đã là tối, về đến nhà thì qua nửa đêm.
Anh nghĩ chắc cô đã ngủ, đi vào sân thì thấy Cao Hạnh Hạnh mặc váy bầu rộng thùng thình, đang ngồi ăn đồ ngoài.
Trên bàn còn dựng máy tính bảng.
Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Anh vừa xuất hiện, Cao Hạnh Hạnh phồng má ngẩng đầu, miệng còn chưa nuốt hết đồ ăn.
Một bát mì, một bát chè rượu nếp, một ly trà sữa.
Lục Trạch Ngôn nhíu mày, phụ nữ có thai không được ăn rượu nếp.
Chè cũng dễ gây đầy bụng.
Trà sữa thì càng không tốt.
Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, lập tức bò dậy từ đất.
Từ khi có thai, động tác của cô vụng về hơn trước nhiều, nhưng trong mắt Lục Trạch Ngôn lại đáng yêu cực kỳ, như chim cánh cụt lật người.
Lục Trạch Ngôn vội vàng đỡ cô: “Chậm chút.”
“Sao anh về đột ngột thế?”
“Không phải em nói nhớ anh sao?”
Cao Hạnh Hạnh liền hôn anh để thể hiện niềm vui.
Cô vừa nhiệt tình như thế, Lục Trạch Ngôn chỉ im lặng thu dọn đồ trên bàn, không trách cô nửa lời.
Cô gái này luôn biết “trị” anh đúng chỗ.
Đêm hôm đó, nửa đêm Ngọc Hòa lại mưa sấm chớp.
Lục Trạch Ngôn thức dậy, kê lại gối đỡ bụng cho cô.
Ánh chớp ngoài cửa sổ loé lên, anh vươn tay che tai cô lại.
Nhìn thấy cô hơi nhíu mày rồi rúc vào lòng mình, Lục Trạch Ngôn cảm thấy, may mà anh đã quay về.
Không phải vì cô gái này cần anh ở bên cạnh.
Mà là vì anh muốn trong tiết trời thế này, được ở bên cô.
Cuối thai kỳ Cao Hạnh Hạnh đau lưng dữ dội, buộc phải nghỉ thai sản sớm.
Lục Trạch Ngôn cũng không đến công ty nữa, ở nhà chăm sóc cô.
Cao Hạnh Hạnh có chút lanh láu cá, nhưng không nhiều, Lục Trạch Ngôn chỉ là không vạch trần cô thôi.
Ví dụ như lúc nãy cô chống cằm đứng trước cửa thư phòng nói: “Em đi lấy gói hàng một lát.”
Lục Trạch Ngôn nói xong phần quan trọng, bảo rằng phần còn lại tối sẽ họp video lại để bàn tiếp.
Anh tắt máy tính, đi tìm cô vợ ham ăn của mình.
Quả nhiên, cô đang ngồi trên ghế trong khu chung cư, gói hàng đặt một bên, tay ôm điện thoại uống trà sữa.
Giống như mèo con cảnh giác, vừa ngẩng đầu thấy anh lập tức nhét ly trà sữa ra sau lưng.
Hành động dư thừa ấy, trong mắt anh cũng rất đáng yêu.
Nếu nói Lục Trạch Ngôn nhận thức được điều gì về sự thay đổi của Cao Hạnh Hạnh trong thai kỳ, thì điều lớn nhất chính là: anh nhận ra cô thật đáng yêu.
Trước đây trong mắt anh, cô chỉ là xinh đẹp, yêu kiều, quyến rũ.
Lục Trạch Ngôn bước lên cầm lấy gói hàng: “Phần còn lại không được uống nữa.”
Cô gái này ngoan ngoãn, lập tức gật đầu: “Được được.”
Rồi nhét ống hút trà sữa vào miệng anh, có cảm giác như kéo anh cùng “phạm tội”.
Hầu hết thời gian Cao Hạnh Hạnh đều nằm trên giường ngủ vì chân bị phù nặng.
Lúc đầu mang thai, cô từng nghe nói phụ nữ có thai dễ thay đổi cảm xúc, sẽ vô cớ buồn bã, nổi giận.
Nhưng cô thì hoàn toàn không như vậy, điều khó chịu duy nhất có lẽ là chứng nôn nghén đầu thai kỳ.
Nhưng hóa ra không phải, cảm xúc cô ổn định là nhờ Lục Trạch Ngôn chăm sóc chu đáo đến từng li từng tí, khiến cô không có điểm nào để bùng nổ cảm xúc.
Cô cũng từng có lúc sụp đổ.
Ví dụ như ngày Lý Hàng đến.
Cuối tháng sáu đã là giữa mùa hè, đặc biệt là buổi chiều, nóng không chịu nổi, đúng vào ngày như vậy, Lý Hàng xuất hiện trước mặt Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh nhớ lại tin tức cô xem tuần trước, vài dòng ngắn ngủi nói rằng lễ cưới của Doãn Phi Phi và vị hôn phu diễn ra được nửa chừng thì bị hủy. Phóng viên nhiều chuyện phân tích có lẽ là do vấn đề trong hợp tác thương mại giữa hai gia tộc.
Ngay cả phóng viên cũng biết, cuộc hôn nhân này không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là liên minh lợi ích gia tộc.
Nhưng sự thật là, lễ cưới bị hủy lại thật sự vì hai chữ “tình cảm”.
Chi tiết sự việc là do Tạ Trình kể lại, anh nói chính Lý Hàng là người đi ngăn cản, tình huống có chút giống như “giật cô dâu”.
Cao Hạnh Hạnh vừa cúp máy với Tạ Trình đã tựa vào vai Lục Trạch Ngôn, hứng thú nói: “Anh nói xem, có phải phim ngôn tình không? Tổng tài bá đạo quay đầu theo đuổi tình yêu?”
Lục Trạch Ngôn gác lại công việc, bóp cằm cô rồi hôn sâu.
Đến khi cảm thấy cô thở gấp mới buông ra, sau đó nói: “Tại sao anh không biết Tạ Trình là bố nuôi con gái anh?”
“Tạ Trình nói nếu không cho cậu ta làm bố nuôi thì phải gọi bằng ông, anh chịu nổi không? Em thì không chịu nổi đâu!”
“Vai vế bọn em loạn hết cả rồi, lời này không tính.”
Cao Hạnh Hạnh bĩu môi: “Em thấy tội nghiệp cậu ta thôi mà. Em nhân hậu lắm”
Thế là chủ đề bị Lục Trạch Ngôn chuyển sang hướng khác.
Cho đến khi nhìn thấy Lý Hàng cô mới nhớ ra mình đã không nghĩ kỹ càng chuyện ngăn cản hôn lễ của Doãn Phi Phi.
Ví dụ như, Lý Hàng đã có vợ, sao lại đi ngăn cản hôn lễ?
Hóa ra đây không phải là phim ngôn tình mà là một vở hài kịch ích kỷ.
Lý Hàng làm ra chuyện như vậy thì ăn nói thế nào với người vợ danh nghĩa của anh ta? Lại còn khiến Doãn Phi Phi và gia tộc vị hôn phu đối mặt với tình cảnh ra sao? Anh ta chẳng lẽ không biết chuyện này quá đỗi nực cười, sẽ bị truyền miệng thành trò cười?
Anh ta chắc chắn biết, anh ta đâu có ngốc.
Nhưng biết rồi mà vẫn cứ đi ngăn lễ cưới.
Chuyện này ngược lại càng chứng minh anh ta hối hận.
Vì đang mang thai nên Cao Hạnh Hạnh ở phòng ngủ phụ tầng một.
Cô chỉ nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, Lý Hàng nói, giữa anh ta và Doãn Phi Phi luôn có khoảng cách như mây với bùn, như núi với biển.
Anh ta chỉ muốn xứng đáng với cô ấy mới chọn cách tranh đấu, nhưng về sau mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, anh ta không còn đường lui.
Cái gọi là không còn đường lui trong miệng anh ta, là bởi vì đứng ở vị trí đó rồi mới nhận ra, chỗ đó không thể tự mình giữ được. Nếu lui lại thì cả vị trí trước đây cũng mất luôn, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, cưới tiểu thư nhà họ Lâm để củng cố địa vị.
Hơn nữa cũng không phải anh ta muốn lui là lui được, sau lưng anh ta có một nhóm người, sau lưng nhóm người đó lại còn một nhóm khác.
Buồn cười thật đấy, anh ta còn nói đó không phải là điều anh ta mong muốn, là bị ép buộc.
Cao Hạnh Hạnh ôm bụng bước ra khỏi phòng, chỉ vào Lý Hàng lớn tiếng chửi:
“Lý Hàng, anh nói chuyện có lương tâm một chút đi!”
“Phi Phi không thật lòng với anh à? Cô ấy từng quan tâm những chuyện đó sao?”
“Cái gì mà mây với bùn, núi với biển?”
“Cô ấy đã chọn anh, tức là chưa từng nghĩ tới những điều đó, còn anh thì sao? Còn đi tranh cái gì? Anh không thấy buồn cười à?”
“Sao đến miệng anh lại thành vì muốn xứng đôi với cô ấy?”
“Tất cả đều là cái cớ cho lòng tham của anh thôi phải không?”
“Giờ anh lại hối hận rồi à? Nếu thật sự hối hận thì buông tay cuộc hôn nhân kia trước đi! Cái gì cũng muốn có, thật là vô liêm sỉ!”
Lục Trạch Ngôn thấy cô kích động, vội vàng đỡ lấy cô.
Cao Hạnh Hạnh nghiêng người, chôn mặt vào ngực Lục Trạch Ngôn: “Anh biến cho khuất mắt tôi! Cả đời anh cứ sống kiểu ‘không còn đường lui’ đi, đó là báo ứng đấy!”
Lục Trạch Ngôn lạnh lùng nói: “Không tiễn.”
Đợi Lý Hàng rời đi Cao Hạnh Hạnh tức giận vỗ vào vai Lục Trạch Ngôn, vừa khóc vừa nói: “Anh ta lấy đâu ra mặt mũi chứ?”
Cô nhớ lại, từng có lần Lục Trạch Ngôn nói, những người trong cái giới đó không cần được thương hại, vì họ có tài sản mà người thường không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên phải đánh đổi một vài thứ.
Nói thì công bằng thật!
Nhưng Phi Phi chẳng phải đã từ bỏ tất cả rồi sao? Chẳng phải nên công bằng mà đổi cho cô ấy một Lý Hàng sao?
Lục Trạch Ngôn an ủi cô, cô gái của anh không hiểu, tình yêu không phải là chuyện một người nỗ lực là có thể viên mãn.
Lục Trạch Ngôn may mắn, vì bản thân mình dù gặp bao nhiêu cản trở cũng chưa từng lùi bước. Rất nhiều tình yêu, chỉ từ một bước nhượng bộ nhỏ mà trở nên không thể kiểm soát.
Lục Trạch Ngôn cũng thấy may mắn vì Cao Hạnh Hạnh sở hữu một đời sống tinh thần vô cùng phong phú.
Nên họ mới có thể trọn vẹn.
Vì cơn tức giận này mà Cao Hạnh Hạnh cảm thấy khó chịu trong bụng, phải đến bệnh viện.
Cô ở bệnh viện suốt một tháng, rồi con của họ chào đời.
Vẫn luôn nói là con gái, con gái.
Thế mà lại là một thằng nhóc hôi sữa.
Thằng bé này còn không chịu nghe lời, khóc cả đêm, đến khản cả giọng.
Cao Hạnh Hạnh đúng là thần kinh thô, nhìn thẻ tên thì ngớ người hỏi: “Lục Nghi là ai vậy?”
Rồi sau đó mới nhận ra: “Thằng bé tên là Lục Nghi à?”
Cô mang thai cả kỳ mà chẳng hề nghĩ đến tên cho con, Lục Trạch Ngôn cũng hiểu ý mà không làm phiền cô.
Chữ “Nghi” lúc đầu Cao Hạnh Hạnh thấy hơi bình thường.
Nhưng càng suy nghĩ, lại càng thấy hay.
Chữ này nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật sự rất khó.
Giống như phải hội tụ thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể mang được chữ này.
Nó cũng có thể giải thích rất nhiều điều, ví dụ như cô và Lục Trạch Ngôn.
Lại ví dụ như, lời chúc phúc cả đời dành cho thằng nhóc hôi sữa kia.