Cao Hạnh Hạnh lắc đầu: “Chồng ơi, anh thật tuyệt.”
Khóe miệng Lục Trạch Ngôn nở nụ cười mãn nguyện.
Anh đưa tay che tai nhỏ của Lục Nghi lại, nói đầy ẩn ý: “Chuyện này đừng nói vào lúc này chứ.”
“Lục Trạch Ngôn, anh càng ngày càng hư đấy.”
“Anh có làm gì đâu.” Lục Trạch Ngôn ngẩng cằm, đường viền quai hàm và yết hầu nổi bật dưới ánh đèn mờ khiến anh càng thêm quyến rũ. Khóe miệng anh vẫn còn nụ cười lấp lửng, gợi ý: “Hạnh Hạnh, thật lâu rồi chưa làm chuyện đó.”
“Lục Trạch Ngôn!!!”
Lục Trạch Ngôn còn định nói thêm thì Lục Nghi trên ngực anh cử động, Cao Hạnh Hạnh lập tức đưa ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng.
Quãng thời gian ấy, rất nhiều người đến thăm hai mẹ con, ai cũng khen Lục Nghi giống Cao Hạnh Hạnh.
Cao Hạnh Hạnh lại thầm tiếc, gene của Lục Trạch Ngôn tốt thế mà không được truyền lại.
Tính tình Lục Nghi không tốt, điểm này cũng giống y mẹ.
Một buổi trưa, khi nhìn gương mặt ngủ say của con, Cao Hạnh Hạnh thì thầm: “Lục Trạch Ngôn, người ta nói con gái sẽ giống bố, hay là em sinh cho anh một cô con gái nhé? Nhất định vừa xinh vừa ngoan.”
Lục Trạch Ngôn từ chối: “Một mình Lục Nghi là đủ rồi.”
“Tại sao?”
“Vì anh xót em.”
Lục Trạch Ngôn không thể quên được dáng vẻ của cô khi sinh, không thể quên cô đau đến bật khóc, như thể sức sống đang rút khỏi cơ thể cô.
Phải đến khi Lục Nghi gần hai tháng tuổi Cao Hạnh Hạnh mới bắt đầu thấy con đáng yêu.
Lúc này cậu bé ít khóc hơn, còn biết làm những biểu cảm đáng yêu.
Lục Nghi càng lớn tính cách càng giống Lục Trạch Ngôn, điều này khiến Cao Hạnh Hạnh rất yên lòng.
Có lẽ vì Lục Trạch Ngôn ở bên con nhiều nên ảnh hưởng từ từ.
Lục Trạch Ngôn thật sự là một người bố rất kiên nhẫn, luôn bình tĩnh và thản nhiên dạy dỗ đứa trẻ.
Ngoại trừ đêm hôm đó.
Hôm đó trăng rất sáng, Cao Hạnh Hạnh nổi hứng liền bắt đầu nghịch ngợm trong lòng anh.
Lục Trạch Ngôn kéo dây váy ngủ của cô xuống, tay vuốt ve, môi chạm vào, từ từ triền miên.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
Hai người khựng lại, Cao Hạnh Hạnh vội kéo chăn che người, đá Lục Trạch Ngôn một cái.
Lục Trạch Ngôn khoác áo ngủ lên đi ra mở cửa, thấy Lục Nghi kéo theo chăn nhỏ đứng ở cửa.
Ánh đèn trong phòng sáng hơn ngoài hành lang, bóng bố con họ kéo dài.
“Bố ơi, con không ngủ được.”
Lục Trạch Ngôn ngồi xuống, hiếm khi không hỏi nhiều, chỉ dịu dàng nói một câu răn dạy: “Trẻ con ngủ muộn sẽ bị mặt trăng phạt đứng đấy.”
Tim Cao Hạnh Hạnh lúc này mềm nhũn như kẹo bông.
Lục Nghi mới ba tuổi nhưng đã có vẻ điềm tĩnh kỳ quặc.
Khi đưa Lục Nghi đến trường mẫu giáo, Cao Hạnh Hạnh nói: “Hôm nay mẹ đến đón muộn một chút nhé, bù lại mẹ sẽ đãi con một cây kem.”
Lục Nghi không bị dụ: “Mẹ nhớ cẩn thận an toàn.”
Cao Hạnh Hạnh: “???”
Cao Hạnh Hạnh nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu nhóc rồi bật cười thành tiếng, sau đó chào tạm biệt giáo viên rồi nhanh chóng đến Đại học Ngọc Hòa.
Đại học Ngọc Hòa là nơi mà Doanh Doanh học ngành kiến trúc, năm nay tốt nghiệp, hôm nay là lễ tốt nghiệp.
Ngoài việc mang quà tốt nghiệp cho Doanh Doanh, Cao Hạnh Hạnh còn được Trình Di Khả mời đến nghe bài phát biểu của Từ Quả trong lễ tốt nghiệp.
Nghe nói Từ Quả là một nhân vật rất có tiếng trong ngành.
Lúc Cao Hạnh Hạnh đến thì đã hơi muộn, cô rón rén ngồi xuống cạnh Trình Di Khả.
Trên bục, Từ Quả đã gần 37 tuổi, nhưng thời gian dường như chẳng để lại dấu vết nào.
Khuôn mặt anh khiến các nữ sinh giơ điện thoại lên chụp lia lịa.
Cao Hạnh Hạnh vừa ngồi xuống không bao lâu thì bài phát biểu kết thúc, lúc này bước sang phần hỏi đáp.
Anh giơ tay chỉ, một sinh viên cầm micro đứng lên: “Anh Từ, em có thể hỏi thành quả mới nhất về trí tuệ nhân tạo của công ty anh không?”
Từ Quả nghiêm túc: “Bạn sinh viên, hỏi những gì em có thể hỏi nhé.”
Cả hội trường bật cười. Sinh viên kia gãi đầu, đổi câu hỏi: “Em nghe nói anh là người có điểm đầu vào cao nhất lịch sử trường mình, tại sao lại chọn trường này?”
Từ Quả cúi đầu cười khẽ: “Tất nhiên vì đồ ăn ở trường ngon.”
Sau tràng cười, anh bắt đầu nghiêm túc khen ngợi lịch sử và triết lý giáo dục của Đại học Ngọc Hòa.
Cao Hạnh Hạnh nghiêng qua Trình Di Khả, che miệng thì thầm: “Anh ấy thật sự thấy đồ ăn ngon à?”
Trình Di Khả mắt vẫn dõi lên sân khấu, nói: “Không phải. Năm đó bố anh ấy bị bệnh, anh ấy không thể rời Ngọc Hòa.”
Cao Hạnh Hạnh gật đầu: “Học bá đấy.”
Một sinh viên khác lại đứng dậy: “Anh Từ, em có vài bạn bè sau khi tốt nghiệp chọn đi du học, giờ xã hội nhịp độ nhanh thế này, tụi em nên chọn đi làm hay tiếp tục học lên cao thì tốt hơn ạ?”
Từ Quả khẽ lắc micro: “Học là không có điểm dừng, cách học cũng không chỉ có một con đường, chọn đi làm không có nghĩa là dừng tiến bộ. Các em có thể kết hợp tình hình thực tế của bản thân để chọn con đường tương lai, dù sao cuộc đời người khác cũng chỉ có thể tham khảo.”
“Em nghe nói anh từng nhận được học bổng toàn phần đi du học nhưng cuối cùng lại không đi, bây giờ anh thấy quyết định đó có đúng không?”
Từ Quả: “Không có định nghĩa đúng hay sai, chỉ có thể nói, trước đây tôi có chút tiếc nuối.”
“Trước đây?”
Từ Quả cười: “Sự tiếc nuối đó đã được một người bù đắp rồi.”
Sinh viên cầm micro phấn khích: “Là người yêu của anh sao?”
Từ Quả từ chối trả lời: “Hỏi những gì em có thể hỏi.”
Giọng điệu này lại khiến cả hội trường cười ồ.
Sinh viên kia đầu khá cứng, tiếp tục hỏi mấy câu chẳng liên quan: “Vậy ở gia đình, anh là người nghiêm khắc hay dịu dàng?”
Tưởng anh sẽ lại trả lời: “Hỏi cái em có thể hỏi.”
Nhưng dường như ánh mắt anh quét qua Trình Di Khả rồi cúi đầu nói vào micro: “Nghiêm khắc, vì nhà tôi có một bé con.”
“Là con trai hay con gái?”
Câu hỏi đã hoàn toàn lệch chủ đề, nhưng có lẽ vì không khí đang vui, Từ Quả kéo ống tay áo sơ mi, chống tay lên bục phát biểu:
“Tôi nói bé con là người yêu tôi, cô ấy nhỏ tuổi hơn tôi khá nhiều. Khi tôi nhận thức rõ ràng về cô ấy, cô ấy còn như các em bây giờ, vừa mới tốt nghiệp, lần đầu bước vào xã hội người lớn, rất bối rối và không biết phải làm gì. Dù cô ấy làm tốt công việc của mình nhưng chỉ là một nhân viên rất bình thường, không nhận được chút hồi đáp nào. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì tiến bộ, kiên trì học hỏi, điều đó định sẵn cô ấy sẽ trở thành một người cực kỳ xuất sắc. Thế nên tôi hy vọng các em khi còn trẻ trung và tràn đầy sức sống như vậy, đừng vì bất cứ chuyện gì, bất cứ ai mà dừng bước.”
Cao Hạnh Hạnh huých tay Trình Di Khả: “Anh ấy đang nói cậu đó.”
“Ừm, anh ấy còn khen tớ xuất sắc.”
“Chứ còn gì nữa, cậu không xuất sắc thì ai xuất sắc?”
Trình Di Khả quay đầu lại, mắt ánh lên chút nước: “Hạnh Hạnh, khi sinh con dù đã tiêm thuốc giảm đau vẫn đau phải không?”
“Cậu tính sinh con à?” Không đợi Trình Di Khả trả lời, Cao Hạnh Hạnh đã gật đầu: “Cũng đúng, kỹ sư Từ cũng gần ba mươi bảy rồi, không phải nói oan cho anh ấy đâu, giờ thực sự là già rồi.”
“Ba mươi bảy mới là thời điểm đàn ông hấp dẫn nhất đấy!”
Cao Hạnh Hạnh cười mắt cong cong: “Không! Gần ba mươi ba mới đúng!”
Trình Di Khả cạn lời.
Cao Hạnh Hạnh chọc ghẹo đủ rồi, nghiêm túc nhắc nhở: “Nhưng mà cậu vừa mới thăng chức mà, sinh con đối với sự nghiệp nữ giới rất bất lợi đó, cậu phải nghĩ kỹ.”
“Trước đây chắc chắn tớ không dám quyết định như vậy.” Trình Di Khả nhìn người tỏa sáng trên sân khấu: “Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ tớ đủ tự tin để đưa ra quyết định. Khi tớ ở độ tuổi như anh ấy năm xưa tớ mới hiểu, để đưa ra nhiều quyết định trong đời cần có bản lĩnh. Giờ tớ có bản lĩnh đó, tớ có thể vì anh ấy từ bỏ một số thứ.”
Cao Hạnh Hạnh nhìn Trình Di Khả rồi lại nhìn lên sân khấu, trả lời câu hỏi ban đầu của cô: “Vẫn đau, nhưng không hối hận.”
Lần nữa gặp lại Trình Di Khả là vào dịp Quốc khánh.
Trình Di Khả hẹn Cao Hạnh Hạnh đi xem nhà.
Cao Hạnh Hạnh: “Sao tự nhiên lại mua nhà thế?”
“Tớ tra rồi, trường học khu này rất tốt.”
Ồ, là kiếm nhà gần trường học!
Cao Hạnh Hạnh giơ tay sờ bụng Trình Di Khả: “Có rồi à?”
“Chưa!”
Cao Hạnh Hạnh thấy hơi kỳ lạ: “Chưa mà đã mua nhà rồi?”
“Ừ, đặt nhà trước, tháng sau dự án kết thúc, đúng lúc sinh nhật anh ấy, cậu hiểu mà?”
Trình Di Khả đã ba mươi tuổi, gương mặt trẻ trung bẩm sinh, cười lên còn lộ răng nanh nhỏ, trông cứ như cô bé.
Cao Hạnh Hạnh: “Muốn tạo bất ngờ đúng không, tớ hiểu! Nhưng bây giờ cậu giàu thế à? Lương anh ấy đưa hết cho cậu à?”
“Thu nhập công ty của tớ rất tốt.” Trình Di Khả nhìn bản vẽ căn hộ, giải thích: “Là công ty vận tải bố tớ để lại, doanh thu chuyển vào tài khoản của tớ.”
Cao Hạnh Hạnh uống một ngụm trà sữa, hơi tám chuyện: “Nói chứ, kỹ sư Từ chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện muốn có con sao?”
“Chưa từng. Cho nên, chuyện này nên để tớ mở lời.” Trình Di Khả gấp lại tờ giới thiệu căn hộ, liếc nhìn xung quanh, lấy tay che miệng ghé vào tai Cao Hạnh Hạnh: “Lát nữa đi mua đồ ngủ gợi cảm với tớ nhé.”
Cao Hạnh Hạnh suýt bị nghẹn trà sữa.
Cô nhớ rất nhiều năm trước cũng từng nói với Trình Di Khả câu tương tự.
Cao Hạnh Hạnh nghe tin Trình Di Khả có thai vào dịp gần Tết.
Có thể thấy rõ Trình Di Khả và Từ Quả đều rất vui, hai người đã đặt tên sẵn, hỏi Cao Hạnh Hạnh thấy có hay không.
Nói là chỉ lấy một chữ “Hủ”
Cao Hạnh Hạnh nhắn: [Rất hay].
Nói chuyện với Trình Di Khả một lúc, Cao Hạnh Hạnh mở app mua sắm, bắt đầu xem đồ cho em bé.
Hồi mang thai Lục Nghi cô còn chẳng tích cực như vậy.
Nghĩ đến Lục Nghi, khóe miệng Cao Hạnh Hạnh cong lên, đoán chắc bé đang chơi rất vui ở Hoài Ngọ.
Cô xem đồ một lúc thì từ trong lòng Lục Trạch Ngôn trượt xuống thảm, nằm đó vẫy chân.