Âu Dực nhìn bà ta, giọng nói mang theo hàm ý: "Bà muốn xin lỗi phải không? Được thôi, kết thúc bữa tiệc, tôi sẽ gửi lời xin lỗi kèm theo một món "quà" tạ lỗi đến cho bà, hy vọng..." Âu Dực dừng lại một chút, khoé môi hơi nhếch lên: "Hy vọng đến lúc đó bà sẽ vui vẻ tiếp nhận món quà này của tôi."
Trương Mẫn không nghe ra ý tứ trong câu nói của Âu Dực, hoàn toàn tin rằng lời anh nói là thật, trong lòng còn cho rằng Âu Dực cũng không ghê gớm như lời đồn, chẳng qua chồng bà ta hèn nhát nên mới phóng đại tầm ảnh hưởng của anh lên mà thôi.
Trương Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân ưu việt hơn người, đắc ý cong môi, còn bày ra bộ dáng trưởng bối: "Được rồi, bây giờ cậu có thể đi."
Âu Dực nhìn bà ta một cái thật sâu, cầm lấy cổ tay Lạc Nhất Tiêu cất bước rời đi.
Lạc Nhất Tiêu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cầm cổ tay mình, có lẽ vì người này quá cao nên cậu không nhìn rõ mặt.
Tuy Lạc Nhất Tiêu có chiều cao phát triển hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng nói thế nào thì cậu cũng chỉ mới bốn tuổi, đứng bên cạnh Âu Dực thật sự không so sánh được.
Nhưng vừa rồi người này đã giải vây cho cậu, dù thế nào cậu vẫn cảm thấy người này rất ngầu, rất đẹp trai, hơn nữa... còn có chút gì đó gần gũi, mặt dù mặt chú ấy luôn lạnh tanh, không có biểu cảm gì, cũng không cất giọng nói một câu với cậu.
Thậm chí Lạc Nhất Tiêu cảm thấy, so với chú Mạc Khắc, người đàn ông này càng xuất sắc hơn.
Lạc Nhất Tiêu còn đang suy nghĩ lung tung, người đàn ông vốn luôn đi thẳng lưng lại đột nhiên ngồi xổm xuống, vuốt ve sườn mặt cậu, giọng nói không nghe ra vui buồn:
"Con tên gì?"
Tuy đã xác định bé trái trước mắt là con của mình, nhưng Âu Dực vẫn chưa có nhiều thông tin về cậu, thậm chí đến tên của cậu, anh cũng không biết.
Lạc Nhất Tiêu vừa định nói ra tên của mình, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cậu lập tức im bặt, lời đã ra đến miệng không cách nào thốt ra được.
Bởi vì khuôn mặt của người trước mắt cậu vô cùng quen thuộc.
Từng đường nét trên khuôn mặt giống với khuôn mặt mà cậu vẫn luôn nhìn thấy trong gương vô số lần.
Người đàn ông này... Có quan hệ gì với cậu? Tại sao lại giống cậu như thế? Có lẽ nào...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bé con? Con tên gì?"
Âu Dực thấy cậu thất thần không trả lời thì hỏi một lần nữa, mạch suy nghĩ của Lạc Nhất Tiêu bị giọng nói của anh cắt ngang.
"Con tên Lạc Nhất Tiêu." Lạc Nhất Tiêu đáp ngắn gọn, cũng không giải thích ý nghĩa cái tên của mình, Âu Dực cũng không hỏi về vấn đề này, anh hỏi một chuyện quan trọng hơn:
"Nhất Tiêu, mẹ con đâu?"
Vừa nãy anh quay lại tìm cô, định nói với cô một vài chuyện, hỏi thăm tình hình gần đây của cô, mặc dù anh biết cô chẳng có hứng thú gặp anh, cũng biết anh không dễ dàng để có thể hàn gắn lại mảnh tình xưa, nhưng... anh vẫn muốn quan tâm cô một chút.
Dù sao thì việc gì cũng nên từ từ.
Lạc Nhất Tiêu nghe anh hỏi xong, thoáng sững sờ. Đúng rồi, suýt chút nữa cậu đã quên mất, vừa nãy mẹ cậu bị một người đàn ông tên Vương Sâm gây chuyện.
"Mẹ con bị một lão già tên Vương Sâm gây chuyện, làm ướt cả bộ váy, bây giờ vào nhà vệ sinh sửa lại trang phục rồi ạ."
Âu Dực nghe cậu nói xong, khẽ nhíu mày.
Vương Sâm... Cái tên này rất quen thuộc, nhưng hiện tại anh vẫn chưa nhớ ra mình đã nghe qua nó ở đâu.
Đúng rồi!
Vương Sâm, chính là lão ta, vài ngày trước trợ lý Cố Thanh có vô tình nhắc đến vụ việc Vương Sâm cưỡng bức một cô gái còn chưa mười tám tuổi, nhưng cuối cùng nhờ đút lót tiền bạc nên ông ta đã thoát tội.
Sống hơn 30 năm, điều khiến Âu Dực kinh tởm và căm ghét nhất chính là quấy rối và giở trò đồi bại với trẻ vị thành niên, bởi vì... anh cũng suýt chút nữa bị bảo mẫu cho cha mẹ sắp xếp đến giám sát xâm hại.
Ngày hôm ấy nghe Cố Thanh nhắc qua, anh đã sớm ghi nhớ cái tên này, quyết định từ nay về sau ngưng hợp tác với công ty kĩ thuật Vương thị.