Luôn Bên Cạnh Anh

Chương 139



Hôm nay lại nghe thấy Nhất Tiêu nói rằng Lạc Yên bị Vương Sâm trêu chọc, Âu Dực không phải trẻ con, anh đã đoán ra được tám phần chuyện mà Vương Sâm muốn làm.

 

Nhà vệ sinh vắng vẻ ít người, lại không được phép lắp camera, Vương Sâm muốn nhân lúc Lạc Yên chỉ có một mình, ra tay làm nhục cô, khi ấy Lạc Yên phải làm thế nào đây?

 

Vương Sâm kia là một con ch.ó háo sắc, chuyện cưỡng bức trẻ vị thành niên mà lão ta còn làm được, đối với một người phụ nữ trưởng thành như Lạc Yên, lão ta sẽ nương tay ư?

 

Nghĩ đến kết quả xấu nhất, Âu Dực khẽ rùng mình, anh không còn nhiều thời gian để đắn đo nữa, phải ngay lập tức đi tìm Lạc Yên!

 

Âu Dực vẻ mặt nghiêm trọng nhìn vào mắt Lạc Nhất Tiêu, cậu nhóc này có đôi mắt rất đẹp, hoàn toàn mang nét đẹp của Lạc Yên. Đôi mắt to tròn trong veo, ngay cả nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt trái cũng giống cô như vậy.

 

Năm đó Âu Dực nhầm lẫn giữa Lạc Yên và Lạc Mạn, cũng là bởi vì nốt ruồi này, giờ đây nghĩ lại đúng là thấy buồn cười.

 

Sao lúc đó anh lại không nghi ngờ Lạc Mạn chút nào chứ? Tự mình ngụy tạo một nốt ruồi cũng đâu phải là việc khó khăn?

 

Âu Dực lắc đầu, không muốn bị những cảm xúc kia làm ảnh hưởng tâm trạng, việc quan trọng bây giờ là đi tìm Lạc Yên, đảm bảo an toàn để cô không bị lão già kia làm cho ghê tởm.

 

"Nhất Tiêu, có nhớ mẹ con đi hướng nào không?"

 

Lạc Nhất Tiêu không hiểu Âu Dực hỏi như vậy làm gì, cậu không biết bản chất con người của Vương Sâm, đương nhiên không lo lắng nhiều như anh, cậu chỉ bực bội vì mẹ mình bị lão Vương Sâm kia gây rắc rối.

 

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đối mặt với Âu Dực, cậu vẫn có cảm giác tin tưởng kì lạ, vì vậy Lạc Nhất Tiêu lựa chọn nói hết mọi chuyện.





 

"Có ạ, mẹ con rẽ theo hướng bên kia, sau đó quẹo sang bên trái... Được rồi, để con dẫn chú đi."

 

Âu Dực mỉm cười: "Được."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh dừng lại một lúc, cân nhắc vài giây, sau đó quyết định nói ra suy nghĩ của mình: "Nhất Tiêu này, về sau không nên tin tưởng người khác như thế, người lạ hỏi gì về mẹ, con cũng đừng nên nói ra ngay, có khả năng bọn họ là người xấu."

 

Lạc Nhất Tiêu mở to mắt nhìn anh: "Vậy chú là người xấu sao?"

 

Âu Dực đứng dậy, xoa đầu cậu nhóc: "Chú không phải là người tốt, nhưng... chú sẽ không làm hại mẹ con."

 

Chí ít thì anh sẽ không tổn thương cô thêm lần nào nữa.

 

Lạc Nhất Tiêu gật đầu: "Con biết, trực giác là một thứ gì đó rất mơ hồ nhưng cũng rất chắc chắn, con cảm thấy chú đáng tin, cho nên con mới nói hết mọi chuyện, đổi lại là người khác con sẽ không làm như vậy, tuy con chưa lớn nhưng vẫn biết phân biệt tốt xấu."

 

Âu Dực nghe đứa con trai ông cụ non của mình nói, không nhịn được bật cười, cậu nhóc này không hổ là con trai anh, không những về ngoại hình mà ngay cả tính cách cũng giống anh lúc bé.

 

Lạc Nhất Tiêu mím môi, cậu không biết vì sao người đàn ông này lại cười, cậu không nói gì nữa, dẫn Âu Dực đi theo trí nhớ của cậu.

 

...

 

Bên kia, sau khi vào nhà vệ sinh, Lạc Yên chốt cửa lại rồi cởi khoá kéo ra ngay lập tức.

 

Cô vắt khô phần thân trên bộ lễ phục, sau khi cảm thấy đã tốt liền dùng khăn giấy lau lại bề mặt, cũng may chất rượu không bám màu nên vẫn có thể xử lý qua được.

 

Sau khi mặc lại bộ váy, Lạc Yên đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra, sắc trời hơi tối, cô không nhìn rõ xung quanh nên không nhìn thấy ở phía sau bức tường, có một đôi mắt như hổ đói rình mồi đang nhìn cô.

 

Khi đã chắc chắn rằng xung quanh không có ai, Vương Sâm từ từ lại gần Lạc Yên.

 

Mà Lạc Yên vẫn không hay biết gì, cô rửa tay xong, vừa xoay người định bước đi, bờ vai đột nhiên bị một bàn tay dùng sức giữ lấy, ngay sau đó cả người cô bị kéo lại.

 

Lạc Yên không kịp phản ứng, bị lôi vào trong nhà vệ sinh, Vương Sâm dùng tốc độ nhanh nhất khoá chặt chốt cửa, xử lý xong xuôi, lão mới quay đầu nhìn Lạc Yên bằng ánh mắt dâm tà.

 

"Tiểu mỹ nhân, cô đợi tôi lâu lắm rồi phải không?"