Thiếu niên ngũ lăng tranh nhau quấn dải,
Một khúc hồng tiêu, chẳng biết đã động lòng bao kẻ.
“A Du, ta chưa từng gặp một nữ tử nào tài hoa đến thế.”
Ngay cả chính Bùi Yến Thanh cũng không nhận ra, mỗi lần nhắc tới Liễu Khinh Khinh, ánh mắt hắn vô thức mang theo dịu dàng.
Hắn nói nàng cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ngón tay mảnh mai trắng muốt như hành tươi.
Ta liền giấu đôi tay đã chai sần vì năm tháng luyện kiếm ra phía sau.
Bàn tay thô ráp này, chỉ cần khẽ lướt qua đã có thể làm rách váy áo gấm lụa.
Mà chính những lớp váy áo rườm rà ấy, cũng sẽ làm vướng bước kiếm của ta.
Bùi Yến Thanh muốn lui hôn, có lẽ cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng hắn không nên, không nên vì một nụ cười của giai nhân mà đem lòng ta, tình ta, và cả tôn nghiêm của ta giẫm nát dưới chân.
Lại càng không nên, sau khi làm ta tan nát cõi lòng, lại quay về đóng vai kẻ si tình muốn làm lại từ đầu.
Tư niệm thoáng qua, ta nhìn biểu muội, mỉm cười rạng rỡ:
“Từ lâu Mẫu thân đã dạy ta.”
“Một người, không thể vấp cùng một chỗ đến hai lần.”
03
Chuyện về ta và Bùi Yến Thanh, trong các tửu quán đầu phố cuối ngõ, sách kể chuyện mới ra từng ngày không ngớt.
Thậm chí, có kẻ còn nói Tạ Thừa Cảnh là kẻ ngang nhiên đoạt ái.
Nói di mẫu và cữu phụ ta tham quyền háo thế, đem ta bán cho Tạ gia, gả cho kẻ bệnh tật sống chẳng còn bao lâu.
Biểu muội tức đến suýt nữa cắn luôn cái ghế gỗ lê của cữu phụ ta ra dấu răng.
Bùi Yến Thanh làm người, vẫn như xưa — chỉ biết nhất thời sung sướng, chẳng thèm nghĩ đến hậu quả.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, lời đàm tiếu kia sẽ đẩy ta vào chốn miệng đời độc địa đến thế nào.
Lời đồn như nước lũ, khó lòng ngăn cản.
Dù ta thân đến tận cửa, đối phương cũng chỉ trâng tráo chối cãi:
“Thẩm Tiểu thư, cô là thiên kim quan gia, chẳng lẽ có thể tùy tiện ức h.i.ế.p dân đen chúng tôi sao?”
“Trong sách kể chuyện có nửa chữ nào nhắc đến cô đâu?”
Khi ấy, ta vốn đã mang tâm lý "miệng đời là của thiên hạ, mặc họ muốn nói gì thì nói", định buông tay bỏ mặc.
Thế nhưng chỉ qua một đêm, toàn bộ sách kể chuyện liên quan đến ta và Bùi Yến Thanh trong thành đều biến mất không còn dấu vết.
Mấy hiệu sách từng náo loạn nhất, cũng đồng loạt đóng cửa dẹp tiệm.
Biểu muội nhìn tấm biển “Sang nhượng tiệm tốt” bay lất phất trong gió, ánh mắt đờ đẫn mấy nhịp.
Nàng quay sang hỏi ta:
“Tên cẩu tặc Bùi Yến Thanh kia lương tâm thức tỉnh rồi sao?”
Ta cười khẽ:
“Vậy thì chi bằng muội tin là thành tâm của muội đã cảm động được Bồ Tát.”
Sau lưng truyền đến một tràng tiếng cười nhẹ.
“Vậy xin tiểu thư cứ xem như là Bồ Tát hiển linh đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta quay đầu theo tiếng nói.
Một bàn tay trắng ngần vén rèm xe ngựa lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò tái nhợt kia.
Dù tiết trời đã dần ấm lên, hắn vẫn khoác một tấm áo choàng dày, cổ áo lông trắng tinh càng làm gương mặt hắn trở nên trong suốt như tuyết.
Hắn khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn dừng lại nơi ta, nơi đáy mắt là nụ cười mơ hồ, nhẹ nhàng mà khó nắm bắt.
“Thẩm cô nương, hân hạnh được gặp.”
Tạ Thừa Cảnh, tam công tử phủ Quốc Công.
Người trong truyền miệng rằng Tam công tử nhà họ Tạ thuốc không rời tay, đến nhấc người khỏi giường cũng là chuyện khó.
Nhưng tận mắt nhìn thấy hắn, như thể một vị tiên bước ra từ tranh thủy mặc, chỉ có thể nói một câu:
Tin lời đồn, ắt lạc lối.
Chuyện hôm nay, e rằng cũng là bút tích của hắn.
Chuyện giữa ta và Bùi Yến Thanh ầm ĩ như thế, Tạ gia hẳn cũng chẳng thể không để tâm.
Như đọc được suy nghĩ của ta, Tạ Thừa Cảnh khẽ cong môi, hỏi:
“Thẩm cô nương thấy ta có gì khác với những lời đồn không?”
Ta suy ngẫm, lựa lời cẩn thận:
“Tam công tử nhà họ Tạ, phong quang như trăng sau mưa, phong hoa tuyệt đại.”
“So với lời đồn bên ngoài, dĩ nhiên là tốt hơn cả ngàn vạn lần.”
Nắng xuyên qua kẽ rèm, từng tia loang lổ rơi lên người Tạ Thừa Cảnh, khiến làn da vốn đã không chút huyết sắc của hắn càng thêm phần trong suốt.
“Cũng vậy,”
Hắn dừng một chút, giọng tuy bình thản nhưng vững vàng, có sức trấn an lòng người:
“Thẩm cô nương là người thế nào, ta cũng không cần phải từ miệng kẻ khác mà nghe ra.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tim ta không báo trước khẽ lỡ một nhịp.
“Thẩm cô nương, rất tốt.”
Ánh mắt hắn thẳng thắn chân thành:
“So với lời đồn, tốt hơn rất nhiều.”
04
Ta thật sự là một người tốt ư?
Khi Bùi Yến Thanh rình rang kéo cả đoàn người tới cửa lui hôn, lời hắn nói bề ngoài thì lễ nghĩa đoan chính, nhưng từng câu từng chữ đều đẩy hết lỗi lầm về phía ta.
Hắn xuất thân cao quý, còn cữu phụ ta của ta, cũng chỉ là một vị chỉ huy ngũ thành binh mã ty lục phẩm nho nhỏ.
Thiên hạ chỉ nói ta xuất thân nhà thấp cửa hèn, tính tình ắt hẳn thô lỗ vô lễ, nên mới khiến cho Thế tử Bùi gia chán ghét.
Tựa như, mọi sai lầm đều bắt nguồn từ một nguyên nhân duy nhất — ta không đủ tốt.
Tất cả lòng tự tin từng có, chỉ vì một câu "không đủ tốt" ấy, mà tan thành tro bụi.
Ta từng hỏi di mẫu:
“Có phải vì con không đủ tốt, nên Bùi Yến Thanh mới không thích con không?”
Di mẫu lắc đầu:
“Thế gian nữ tử, mỗi người một vẻ.
Có kẻ yêu mẫu đơn được nâng niu trong lầu son gác tía, cũng có kẻ lại trọng đoá cúc dại sinh trưởng giữa núi sâu, chịu được gió sương tuyết lạnh.”