Lời của di mẫu, cùng với câu nói “Thẩm cô nương rất tốt” của Tạ Thừa Cảnh, giống như hai tia nắng ấm, lặng lẽ xua đi những đám mây u ám còn sót lại trong lòng ta.
Thì ra, cũng có người nhìn thấy con người thật của ta dưới lớp bụi lời đồn.
Hôn sự giữa ta và Tạ Thừa Cảnh được chính thức đưa lên lịch.
Khi Bùi hầu gia trở về kinh nhậm chức, hay tin con mình làm chuyện điên rồ, liền thẳng tay dạy dỗ một trận, đánh đến mức hắn nằm liệt giường suốt ba tháng.
Ta hiếm khi được ba tháng an ổn như thế.
Ba tháng ấy, cả phủ đều bận rộn chuẩn bị hôn sự cho ta và Tạ Thừa Cảnh.
Đến khi biết Tạ Thừa Cảnh không hề yếu ớt như lời đồn, biểu muội liền lao vào phòng ta, ôm chặt lấy ta khóc như mưa:
“A Du tỷ tỷ, cuối cùng muội cũng không còn mơ thấy tỷ bái đường thành thân với một con gà trống to đùng nữa rồi!”
Di mẫu đang lo chuẩn bị đồ cưới cho ta, nghe xong câu ấy vừa tức vừa buồn cười, giơ chân đá biểu muội một cái:
“Lớn đầu rồi mà cái miệng vẫn không biết giữ mồm giữ miệng!”
Biểu muội nép sau lưng ta, làm mặt quỷ với di mẫu.
Ánh nắng ban trưa nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống mâm trái cây Tạ Thừa Cảnh vừa mới sai người đưa tới.
Hắn tặng ta rất nhiều lễ vật.
Mỗi khi Thiên Hương Lâu có món điểm tâm mới, tiểu nhị luôn vui vẻ mang một phần đến phủ ta.
Biết ta luyện võ quanh năm, hắn còn tặng ta roi xương khắc tinh xảo, trường kiếm mềm dễ mang theo bên người...
Còn hôm nay, là trái cây tươi. Lần đầu tiên là như vậy.
Chợt nhớ lại, thuở nhỏ ta từng học một bài thơ:
“Người trao ta trái mộc qua,
Ta đáp lại bằng ngọc quý.”
Ta nghĩ, đã đến lúc ta nên tặng lại Tạ Thừa Cảnh một thứ gì đó.
05
Còn cách ngày thành thân ít nhiều thời gian, ta quyết định trở lại Thanh Lộc Sơn một chuyến.
Một là để đích thân đưa thiệp mời đến sư phụ đang ẩn cư trên núi.
Hai là, Thanh Lộc Tự hương khói linh nghiệm, ta muốn thay Tạ Thừa Cảnh cầu một lá bùa bình an.
Bùa bình an của Thanh Lộc Tự cực kỳ khó có được.
Người cầu phải theo cao tăng tụng kinh, trì chú, quán tưởng, vượt qua bao nghi thức rườm rà.
Đến ngày cuối cùng của quá trình quán tưởng, ta mang theo bản kinh đã chép tay, tìm đến Đại sư Thích Không.
Ta muốn xin đại sư vì Tạ Thừa Cảnh mà viết cho một đạo Lục Thời Cát Tường.
Biết được ý định của ta, đại sư nhẹ buông chuỗi Phật châu, mỉm cười từ hòa:
“Bần tăng năm xưa từng vì cô mà phê một đạo chữ. Xem ra, hữu duyên tất hội ngộ.”
Sư phụ ta xưa nay chẳng tin vào Phật pháp, hẳn là không phải người nhờ đại sư phê chữ.
Bùi Yến Thanh cũng từng nói qua, lúc nổi hứng sẽ cầu cho ta một lá bùa bình an.
Nhưng vừa nghe đến chuyện phải tụng kinh đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn đã lập tức rút lui.
Huống hồ là chuyện đích thân tìm đến Thích Không đại sư để xin chữ vì ta — chuyện đó càng không thể.
Ta nhất thời cũng nghĩ không ra còn ai khác có thể làm vậy.
Đại sư cũng chẳng giấu giếm:
“Là Tam lang nhà họ Tạ, Tạ Thừa Cảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, ông từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một lá bùa cũ kỹ, trao tận tay ta.
Chữ viết trên bùa đã khô từ lâu.
Đại sư tiếp lời:
“Lá bùa này là mười năm trước, một thiếu niên nhà họ Tạ nhờ bần tăng viết. Không rõ vì lý do gì, hắn gửi lại nơi đây, nói có một ngày sẽ quay lại lấy.”
Ta nhìn bốn chữ trên lá bùa: Phúc Tuệ Song Tăng, bất giác trầm ngâm.
Mười năm trước, ta mới bảy tuổi, còn ở tận Thanh Châu.
Ta và Tạ Thừa Cảnh lúc đó hoàn toàn không quen biết.
Vậy thì vì cớ gì, một người như Tạ Thừa Cảnh, cách ta nghìn dặm nơi kinh thành, lại chịu bỏ công tốn sức vì ta mà cầu một đạo bùa bình an Phúc Tuệ Song Tăng?
Nhớ lại lời Bùi Yến Thanh từng nói, rằng Tạ Thừa Cảnh ba năm sau ắt sẽ bệnh nặng mà mất.
Một ý niệm hoang đường bỗng vô cớ nảy sinh trong lòng ta.
06
Lần Bùi Yến Thanh hẹn gặp ta nữa, ta mang đầy một bụng nghi hoặc mà đến.
Hắn dường như không ngờ ta thật sự sẽ tới, sững sờ mất mấy nhịp.
Ta từ chối tách trà hắn đưa tới, liền mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề:
“Bùi Yến Thanh, tại sao ngươi lại nói Tạ Thừa Cảnh sống không qua ba năm?”
Ánh mắt Bùi Yến Thanh thoáng hiện một tia đắng chát.
“A Du, nếu ta nói… ta là người sống lại từ kiếp trước.”
“Nàng có tin không?”
Kiếp trước.
Sau khi Bùi Yến Thanh lui hôn, hắn tiêu tốn số bạc lớn chuộc thân cho Liễu Khinh Khinh.
Nhưng nhà họ Bùi là danh môn trăm năm, sao có thể chấp nhận một kỹ nữ nơi thanh lâu bước chân làm chính thê?
Dù Bùi Yến Thanh nói khô cả miệng, phu nhân Bùi gia cũng chỉ đồng ý cho Liễu Khinh Khinh làm một tiểu thiếp.
Về sau, Bùi Yến Thanh mù quáng tham gia vào tranh đấu của các hoàng tử, khiến nhà họ Bùi rơi vào vòng nguy khốn, bản thân hắn cũng bị đẩy vào lao ngục.
Nói tới đây, Bùi Yến Thanh dừng lại, ánh mắt nhìn ta chực chờ rơi lệ:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Liễu Khinh Khinh gặp chuyện thì chỉ biết khóc lóc, cầu thần bái Phật…”
“A Du, sau khi ta vào ngục, chính là nàng chạy vạy khắp nơi, lo liệu mọi bề.”
Giọng hắn nghẹn ngào:
“A Du, là ta sai… sai vì đem hòn đá cuội ngỡ thành ngọc quý.”
Ta nghe vậy, không nhịn được mà cười lạnh.
Bùi Yến Thanh yêu vẻ diễm lệ của đóa hoa mềm yếu, nhưng lại trách hoa không chịu nổi gió sương.
Còn ta… kiếp trước cũng thật hèn mọn.
Chạy vạy vì hắn khắp nơi, chẳng tiếc thân mình cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng.
Tay ta vô thức lần đến bên hông, chạm vào bùa bình an luôn mang theo.
Trong đầu chợt hiện lên gương mặt tái nhợt mà thanh tú của Tạ Thừa Cảnh, khiến lòng ta bất giác nhói đau.
“Vậy còn Tạ Thừa Cảnh thì sao?”