Lưỡng Sinh Hoan

Chương 9: KIẾP TRƯỚC (2)



Từ nhỏ đến lớn, thuốc uống còn nhiều hơn cơm ăn, ta đã quen với cay đắng.

 

Thế nhưng khi nhìn gương mặt an nhiên kia của nàng, tim ta lại lỡ mất một nhịp.

 

Ta kéo dài ba năm với thân xác tàn tạ này, cuối cùng vẫn không thoát được đoạn kết đèn tàn dầu cạn.

 

Cuộc tranh đoạt ngôi vị giữa Tứ hoàng tử và Thái tử cũng đã bước vào hồi kết.

 

Bùi Yến Thanh vì công khai đứng về phía Tứ hoàng tử mà bị Thái tử hãm hại vào ngục.

 

Bùi Hầu gia đích thân đến cửa, nguyện lấy Tử Chi Đan tổ truyền để đổi lấy mạng cho con trai.

 

Phụ thân ta cự tuyệt.

 

Một đứa con sắp chết, không đáng để ông ấy mạo hiểm.

 

A Du biết Tử Chi Đan có thể cứu được ta, liền âm thầm lo liệu khắp nơi, mong đổi lấy thuốc để cứu Bùi Yến Thanh.

 

Người ngoài nói nàng lăng loàn vô sỉ, đã là thê tử của Tạ gia mà vẫn vương vấn hôn ước cũ.

 

Nhưng A Du, chính là chút dịu ngọt duy nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời ta.

 

Gặp được nàng, đã là may mắn lớn nhất đời ta.

 

Không dám cầu gì thêm.

 

Ta đem toàn bộ sản nghiệp dưới danh nghĩa đổi thành ngân phiếu.

 

Còn âm thầm mua ruộng đất, cửa hàng cho nàng ở vùng Giang Nam.

 

Để sau khi ta mất, nàng vẫn có nơi nương thân.

 

Để nàng… không bị ai ức h.i.ế.p nữa.

 

A Du cầm lấy viên Tử Chi Đan, đôi mắt hoe đỏ, nhìn ta cố chấp:

 

“Ta không đi.”

 

Nàng khẽ tựa đầu vào n.g.ự.c ta, từng giọt lệ rơi như châu, thấm ướt vạt áo ta, nóng rát như thiêu đốt nơi tim.

 

“Tạ Thừa Cảnh…”

 

“Ở lại bên ta… lâu thêm một chút được không?”

 

 

6

 

Lúc hấp hối,

 

A Du ngồi bên giường, yên lặng bầu bạn.

 

Nàng kể rất nhiều chuyện thú vị thời nhỏ luyện võ học nghệ.

 

Giọng nói nghẹn ngào không ít lần.

 

“Tạ Thừa Cảnh…”

 

“Đợi chàng khỏe lại, chúng ta cùng về Giang Nam sống nhé…”

 

Ta gắng hết sức nâng tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, mỉm cười khẽ đáp một tiếng:

 

“Được.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

A Du…

 

Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ cùng nàng sống đến bạc đầu trăm tuổi.

 

7

 

Sau khi ta qua đời, A Du tiếp quản toàn bộ thế lực dưới tay ta.

 

Mà linh hồn ta không đi đầu thai, vẫn luôn dõi theo nàng.

 

Khi ta tận mắt thấy nàng đeo mặt nạ, đứng bên cạnh Thái tử, thanh kiếm trong tay còn nhỏ máu…

 

Ta mới hiểu, nàng đã phải trả giá thế nào để đổi lấy viên Tử Chi Đan ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trở về phủ, nàng rửa tay suốt nửa canh giờ,

 

Thế nhưng m.á.u trên tay mãi chẳng thể sạch.

 

Nàng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn khoảng không.

 

“Tạ Thừa Cảnh… để ta thay chàng báo thù… có được không?”

 

Sau khi ta chết, phụ thân chuẩn bị nhận một đứa trẻ từ tông tộc về làm con thừa tự.

 

A Du mỉm cười đồng ý.

 

Ngay hôm ấy, nàng ngấm ngầm mời mấy đứa con riêng mà phụ thân nuôi bên ngoài về nhà làm loạn.

 

Danh tiếng phụ thân bao năm gây dựng, sụp đổ chỉ trong một đêm.

 

Lúc ấy, thiên hạ mới biết, vị Tạ đại nhân phong nhã như trăng sau mưa, hóa ra chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa.

 

Giữa cảnh hỗn loạn, A Du đứng dậy tuyên bố:

 

Nàng đang mang thai huyết mạch duy nhất còn lại của ta.

 

Phụ thân không tin, liền gọi Thái y tới khám.

 

Mà vị Thái y đó, vừa khéo… là người của Thái tử.

 

Cùng lúc ấy, lời đồn rộ lên khắp kinh thành, nói rằng Tạ đại nhân thầm mến Quý phi.

 

Mưu đồ hậu cung là tội chết. Phụ thân đương nhiên không thừa nhận.

 

Nhưng… ngờ vực chỉ cần một tia, là có thể bùng lên như lửa cháy đồng hoang.

 

8

 

Tân đế nhân từ, không liên lụy đến những người còn lại trong Tạ gia.

 

Thậm chí còn hạ chỉ: đợi hài tử trong bụng A Du trưởng thành, vẫn được thừa kế tước vị.

 

Còn Bùi Yến Thanh, bị tân đế đày đến Phương Nam.

 

Qua tuổi năm mươi mới mang đầy thương tích quay về kinh.

 

A Du – kẻ nắm trong tay nhược điểm của tân đế – đã trở thành một thanh đao thuận tay và sắc bén.

 

Sau nhiều năm, đến lúc g.i.ế.c người, tay nàng cũng chẳng còn run rẩy.

 

Chỉ là… nàng càng lúc càng trầm lặng.

 

A Du từng nói, ước mơ thời trẻ của nàng là mang kiếm chu du thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa.

 

Nhưng vì ta… nàng đành phải tự ép mình thành một đao phủ.

 

Mà ta…

 

Chỉ có thể lặng nhìn, đến một cái ôm cũng không thể trao.

 

9

 

Nàng thay ta hiếu thuận bên gối mẫu thân, cho đến khi mẫu thân trút hơi thở cuối cùng.

 

Nàng dạy đứa trẻ được nhận nuôi ấy rất tốt.

 

Biết phân biệt đúng sai, hiểu lễ nghi nghĩa lý.

 

Ta biết nàng cứng cỏi, chẳng sợ gió sương bão tuyết.

 

Nhưng ta vẫn đau lòng.

 

Nếu thật sự có kiếp sau…

 

Thì để ta… vì nàng mà che một chiếc ô.

 

Để gió sương không còn chạm đến nàng nữa.

 

-HẾT-