Lưỡng Sinh Hoan

Chương 8: KIẾP TRƯỚC (1)



Mà đời này, Bùi Hầu gia quản giáo nghiêm khắc, Bùi Yến Thanh ngày ấy rình rang kéo người tới lui hôn, thật ra cũng chỉ là muốn thách thức uy nghiêm của phụ thân hắn.

 

Nói cho cùng, chưa chắc Bùi Yến Thanh từng thật lòng thích ta.

 

Hắn chẳng qua là không cam lòng. Không chịu nổi việc ta rời khỏi hắn.

 

Ta ném lá thư vào lò than đang cháy rực, chẳng mấy chốc, giấy hóa tro tàn.

 

“Nghe nói không lâu nữa Thế tử Bùi gia sẽ theo Hầu gia rời kinh, sau này núi cao nước xa, muốn gặp e cũng khó.”

 

“A Du nàng đến cả thư cũng không thèm xem một lần, không sợ sẽ hối hận sao?”

 

Lời tuy nói vậy, nhưng khóe miệng hắn lại nhếch cong không sao nén nổi.

 

Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng:

 

“Vậy nên… đời trước ta thật sự đã vì cứu Bùi Yến Thanh mà chạy vạy khắp nơi, lo toan đủ đường sao?”

 

Tuyết rơi lặng lẽ ngoài khung cửa, trong phòng, lửa lò cháy lách tách.

 

“Phải.”

 

Tạ Thừa Cảnh lật sang một trang sách, giọng bình thản:

 

“Bùi Hầu gia khi ấy muốn dùng lệnh bài miễn tử của nhà họ Tạ để cứu Bùi Yến Thanh.”

 

Ta: “?”

 

Ta khó tả nhìn hắn:

“Nghĩa là… ta đã dùng lệnh bài miễn tử của nhà họ Tạ để cứu Bùi Yến Thanh?”

 

Tạ Thừa Cảnh mà cũng nhịn nổi chuyện này sao?

 

“Khi đó ta đang bệnh nặng nằm liệt giường, hoàn toàn không hay biết gì.”

 

Ta: “……”

 

Không hổ danh là… càng nghĩ càng tức.

 

Hắn khẽ bật cười, vươn tay kéo ta vào lòng.

 

“Trong mắt phụ thân ta, lệnh bài ấy còn quan trọng hơn cả ta. Ông sao nỡ dùng nó để cứu con ruột?”

 

“Là A Du vì ta mà hao tổn tâm trí, dốc lòng tìm cách từ Bùi gia đổi lấy được Tử Chi Đan.”

 

“Nếu nói cho rõ, là ta liên lụy nàng mới đúng.”

 

Ánh mắt hắn dịu dàng, nhưng đáy mắt lại ẩn một tầng u ám chưa tan. Ngoài khung cửa, gió tuyết mỗi lúc một dày.

 

Ta nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng siết lại, kéo hắn ra khỏi màn u tối của quá khứ.

 

Ta và hắn, đều nên sống trong hiện tại.

 

【Phiên Ngoại – Kiếp Trước】

 

1

 

Mùa đông năm Thiên Sở thứ hai mươi tám, ta lâm trọng bệnh.

 

Thái y thay đi đổi lại mấy lượt, ai nấy đều nói ta không còn sống được bao lâu, dặn trong phủ sớm chuẩn bị hậu sự.

 

A Du gả cho ta là để xung hỉ.

 

Khi ấy ta bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, ngay cả bái đường cũng là do gà trống thay thế.

 

May mắn giữ được một mạng, tỉnh dậy nhìn căn phòng phủ kín hồng trướng, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

 

Ta biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, chỉ đang kéo lê một thân xác bệnh tật mà giãy giụa trong tuyệt vọng.

 

Hà tất phải liên lụy một cô nương như nàng?

 

Nhưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của mẫu thân, ta chỉ khẽ thở dài.

 

Ta làm sao nỡ trách bà đây?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

2

 

Lần đầu gặp A Du, nàng đã vấn tóc kiểu phụ nhân.

 

Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt lại trầm lặng như lão bà.

 

Ta nói với nàng, ta chẳng còn sống được bao lâu, nếu nàng đồng ý, ta sẽ nhận nàng làm nghĩa muội, rồi giúp nàng chọn một mối hôn sự khác tốt hơn.

 

“Thế nào mới gọi là một mối hôn sự tốt?”

 

Nàng cười khẽ, như tự giễu, rồi múc một muỗng thuốc đắng đút cho ta, đắng đến tê đầu lưỡi.

 

“Tam công tử nếu thật sự nghĩ cho ta, thì hãy ngoan ngoãn uống thuốc đi. Đừng sớm rời đi, để ta phải mang danh khắc phu.”

 

3

 

Thế gian luôn nghiêm khắc với nữ tử.

 

Chuyện hủy hôn với Bùi Yến Thanh, với hắn chẳng qua chỉ là thêm một đoạn giai thoại phong lưu.

 

Nhưng với Thẩm Tri Du, lời đồn đãi kia đủ để hủy hoại cả một đời.

 

Có lẽ ta trông quá nặng nề, nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vết thuốc bên mép ta.

 

“Đắng lắm à?”

 

“Không đắng.”

 

Ta cố gắng mỉm cười, làm ra vẻ nhẹ nhàng:

 

“So với mệnh số của ta và nàng, e là vị thuốc này còn dễ nuốt hơn nhiều.”

 

4

 

Kẻ trong kinh thành đều bảo, phụ thân ta là một người si tình hiếm có.

 

Xuất thân danh môn, vậy mà vẫn cam lòng cưới mẫu thân ta – một nữ nhi của tiểu quan ngũ phẩm – làm chính thê, cả đời không nạp thiếp.

 

Nhưng chỉ mình ta biết, ông ấy là một kẻ đạo đức giả trọn vẹn.

 

Ông không nạp thiếp, nhưng lại nuôi một biệt viện đầy nữ nhân ở ngoại ô kinh thành.

 

Những nữ nhân kia, ai nấy đều ít nhiều mang vài phần diện mạo giống với Quý phi nương nương trong cung.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mà Quý phi, xét về vai vế, chính là biểu cô mẫu của ta – thanh mai trúc mã với phụ thân thuở nhỏ.

 

Chỉ tiếc, một đạo thánh chỉ năm xưa đã khiến phụ thân chỉ có thể mượn “vật thay thế” để giải tỏa tương tư.

 

Ta vốn không phải thân thể yếu đuối từ nhỏ.

 

Nhưng nữ nhân bước chân vào hậu cung, nào có ai đơn giản?

 

Quý phi muốn lật đổ Hoàng hậu, nhưng lại không dám dùng chính hài tử của mình làm quân cờ.

 

Khi ta trúng độc hôn mê, phụ thân còn đang tính toán làm sao để mượn ta, giúp Quý phi mưu lợi cho Tứ hoàng tử.

 

Chỉ có mẫu thân, khóc cạn cả lệ.

 

Thế gia vọng tộc, một sợi dây kéo là cả cơ thể lay chuyển.

 

Ta không nỡ lấy tính mạng toàn tộc để báo thù cho bản thân,

 

Chỉ có thể như chiếc lá trôi dạt giữa dòng, bị cuốn theo mà chẳng thể cưỡng lại.

 

5

 

Một ngày nọ, sau khi cho ta uống thuốc, A Du không biết từ đâu lấy ra một viên ô mai, nhét vào miệng ta.

 

Nàng cong khóe môi, mỉm cười:

 

“Loại ô mai này ta nhờ Thái y đặc chế, sẽ không xung khắc với thuốc của ngài.”

 

Vị ngọt từ đầu lưỡi lan ra.