Lưỡng Tâm Tư

Chương 11



20.

Cảnh tượng ngã xuống đất như trong dự đoán lại không hề xảy ra. Nàng ta mở mắt, ngạc nhiên nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng như băng của Thẩm Triệt.

"A Triệt, may mà chàng đến kịp, Tô Anh muốn hại c.h.ế.t con của chúng ta."

"Ta sợ quá, chúng ta về kinh thành đi, ta..."

"Phì!"

Nàng chưa kịp nói hết lời, một tiếng cười khẽ chợt vang lên.

Là Nguyên Hành. Hắn liếc nhìn Thẩm Triệt, nhướng mày cười nói:

"Ngươi thua cược rồi, ta đã bảo mà, nàng ta nhất định sẽ vu oan giá hoạ."

"Chúng ta diễn tuồng, cũng đã nằm lòng kịch bản này rồi, quả đúng không sai."

Sắc mặt Tần Sương trắng bệch, chỉ trong chớp mắt đã không còn chút huyết sắc:

"A Triệt, không phải như vậy, chàng nghe ta giải thích, ta..."

"Ta đã tận mắt trông thấy, đừng có biện minh nữa."

Thẩm Triệt nhìn ta, thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi. Ta nhướng mày, lạnh nhạt nói:

"Đây chính là nốt chu sa hiền lương thục đức không hề biết tính kế của ngươi đấy Thẩm Triệt, ngươi đã nhìn rõ chưa?"

Cánh môi hắn run rẩy, có lẽ cuối cùng cũng nhớ lại chuyện ở kiếp trước. Xác c.h.ế.t tuy đã phân hủy đến mức không thể nhận ra, nhưng một ngón chân bị thiếu đã minh chứng rõ ràng sự thật. Thế nhưng hắn vẫn không tin.

Hắn nói Sương Nhi của hắn lỗi lạc ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không cố tình tính kế ta. Hắn nói ta đã quen với thủ đoạn trong hậu viện nên tự nhiên cũng đầy một bụng mưu tính. Vì vậy, hắn đã hận ta suốt nửa đời người.

Cổ họng Thẩm Triệt bị một cái tát vô hình làm cho nghẹn lời, cuối cùng hắn không nói gì nữa, kéo Tần Sương lảo đảo rời đi. Nguyên Hành kéo tay áo ta, nhẹ nhàng nói:

"Phòng kẻ tiểu nhân chứ đừng phòng quân tử, tiểu nhân phải dùng sức đánh vào huyệt trọng yếu. Tỷ tỷ, thưởng cho ta thế nào đây?"

Lục Tinh Hồi cười hề hề:

"Thưởng cho hắn đi, nhanh lên, thưởng đi."

Ta…

Nguyên Hành nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên má ta như một con chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Cảm giác như bị lông ngỗng gãi nhẹ vào tim, vừa ngứa lại vừa phiền.

"Về nhà!"

21.

Hôm sau mưa lớn, ta ngồi giữa đình hồ, châm lửa nấu trà. Quản gia đến báo Thẩm công tử từ Kinh thành đến cầu kiến.

Ta không tiếp. Quản gia do dự:



“Công tử dầm mưa đứng đợi, nói nếu không thấy mặt cô nương, quyết không rời đi.”

Ta mỉm cười, nhàn nhạt đáp:



“Hắn muốn dầm thì cứ để hắn dầm.”



“Người người đều lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p ta, ta cũng chẳng phải Diêm Vương, đâu quản được sinh tử của kẻ khác?”

Kiếp trước, hắn để ta ngâm trong mưa suốt nửa đời người; nay, cũng nên để hắn nếm thử mùi vị lạnh lẽo, cay đắng của mưa gió nhân gian.

Song, thế gian đâu có chuyện ta cho hắn một bạt tai là có thể gột sạch nỗi đau đớn mà ta từng chịu? Dù ta hoàn trả hắn mười bạt tai thì nỗi đau trên mặt ta vẫn là thật, chẳng thể vơi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Muốn ta tha thứ? Mộng tưởng!

Mưa rơi rả rích, gột rửa chuyện cũ, xối xả không ngừng.

Tay ta đang nấu trà, vô cớ khẽ run. Bỗng bị Nguyên Hành nắm chặt. Mái tóc hắn ướt sũng, áo mũ thấm mưa. Song bàn tay lại ấm áp, động tác dịu dàng, ánh mắt đầy ấm ức:

“Đừng đuổi ta đi nữa.”



“Tỷ tỷ từng nói: đời người chẳng phải sống để lấy lòng ai, thành toàn cho ai, mà là sống để vui vẻ, để thoả mãn chính mình.”



“Ta trở về, không phải vì lấy lòng tỷ tỷ, mà bởi chỉ ở bên tỷ tỷ ta mới có được niềm vui.”

“Mưa lớn như vậy, ta chỉ muốn mãi mãi vì tỷ tỷ mà bung dù.”

Một giọt mưa rơi xuống từ lông mày hắn, rớt thẳng vào mắt ta. Bờ môi ấm áp của hắn phủ lên khiến ta sững sờ, hắn vừa kinh ngạc lại vừa hân hoan, đoạn từng chút một tiến sâu, khó lòng dứt bỏ.

Tâm tư của thiếu niên, ta từng trải một đời, chẳng cần nhìn cũng đã tỏ.

Người cố tình dầm mưa là hắn.

Người trước mặt ta giả vờ đáng thương là hắn.

Người làm nũng, dỗ dành, bám riết không rời là hắn.

Người cố ý để Thẩm Triệt vào cửa, để hắn tận mắt chứng kiến ta và Nguyên Hành thân mật, cũng là hắn.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Ta nguyện lòng thuận theo hắn, cùng diễn một màn kịch này.

Thẩm Triệt đứng bên kia hồ, đối diện với đình trà. Ánh lửa đỏ hồng từ lò trà phản chiếu vào mắt hắn, đốt thành một mảnh thê lương, đứng hồi lâu chẳng hề nhúc nhích, tựa như tượng đá vô hồn.

22.

Lau đi nước mưa ẩm ướt trên mặt, bước chân hắn càng lúc càng vội vã. Hắn không hiểu nổi, vì sao tim mình lại đau đến thế, như có lưỡi d.a.o ẩn trong mưa gió, từng nhát, từng nhát cứa vào đau đớn xen lẫn oán hận.

Hắn thua kém con hát kia ở chỗ nào? Ngoài mồm miệng ngọt ngào cùng đôi ba trò dỗ dành nữ tử thì hắn còn có gì khác. 

Hắn có thể cho Tô Anh một đời yên ổn, hay có thể cho nàng vinh hoa phú quý không?

Những điều ấy, bản thân hắn...

Hắn chợt khựng lại.

Những điều ấy, kiếp trước hắn cũng chưa từng cho nàng. Trên mặt là nước mưa hay là dòng lệ, hắn cũng chẳng phân rõ nữa.

Hắn thật sự không hiểu. Rõ ràng ngày xưa đã nhìn nhau đến chán ngán, rõ ràng chính hắn là người chủ động chọn lấy Tần Sương. Rõ ràng sau mẫu thân khi biết người đứng sau Lục hoàng tử chính là cha Tô, vì tiền đồ cùng phú quý mới ép hắn đi tìm lại Tô Anh.

Vậy thì vì sao... hắn lại càng ngày càng để tâm…

Một tia sấm sét xé toạc bầu trời, rạch thẳng vào cõi lòng rối bời. Hắn chợt tỉnh ngộ. Thì ra, bản thân hắn... vốn dĩ chưa từng buông xuống!

Bước chân vội vã dưới cơn mưa lạnh buốt, cả người hắn như rơi vào cõi u minh không lối về. Dựa vào thân xe ngựa, hắn bất giác nhớ lại kiếp trước. Khi ấy, Tô Anh đứng trong cơn mưa... có phải cũng từng trơ mắt nhìn đoạn tình cảm mỏng manh trôi tuột qua kẽ tay, mà bất lực không thể níu giữ?

Chỉ là nàng dũng cảm hơn hắn, dám hỏi một câu “vì sao”. Còn hắn... đến tư cách mở miệng cũng chẳng còn. Hắn sai rồi. Một đời rồi lại một đời đều là sai trái.

Tần Sương rưng rưng nắm lấy tay hắn:

“A Triệt, chàng còn có ta cùng con của chúng ta.”

“Nàng ta và chàng đã không còn khả năng gì nữa rồi. Nếu Lục hoàng tử thực sự được lập làm Thái tử, Tô phụ ắt sẽ càng thêm quyền thế. Tô Anh lại càng không có khả năng quay đầu.”

Đôi mắt Thẩm Triệt mở lớn, dần dần hồi tỉnh.

“Đúng vậy, quyền thế phú quý, ai có thể cự tuyệt được.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com