Quay lại, ta thấy ánh mắt của Thẩm Triệt nặng nề, không biết đã nhìn ta bao lâu. Trong lòng ta hoảng hốt, sợ hắn đoán được điều gì, bỗng nghe hắn lạnh lùng nói:
“Rốt cuộc nàng có bao nhiêu phần chân tình? Nuôi con hát, lại còn muốn gả cho biểu ca kia của nàng, thậm chí...”
Hắn muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, nhìn về phía sân của công chúa. Ta lập tức hiểu ra. Hắn tưởng rằng ta thích Tinh Hồi biểu ca, cố ý tới nhìn một chút. Cảm giác lo lắng trong lòng ta dần dần lắng xuống.
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Biểu ca không ngại, Nguyên Hành cũng đồng ý, ta cũng không bận tâm, có gì mà không được?”
Ánh mắt Thẩm Triệt sâu thẳm, qua một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp:
“A ANh, có phải cho đến tận bây giờ nàng vẫn không quên được ta có đúng không?”
“À?”
Ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm. Hắn lại tỏ ra bình thản, thở dài một hơi, bắt đầu nói tiếp:
“Nàng vẫn chưa buông bỏ được quá khứ thì không cần miễn cưỡng. Mẫu thân thích nàng thư tri đạt lý, ta và nàng cũng là thanh mai trúc mã, cũng đã sống một đời phu thê.”
“Nàng cứ theo ta trở về kinh thành là được, còn những chuyện khác, ta sẽ lo liệu chu toàn.”
Ta nhìn gương mặt hắn thật lâu, đến khi hắn cau mày khó chịu, quát lên:
"A Anh! Nàngi còn điều gì chưa vừa lòng nữa?"
Ta bật cười, cười đến nỗi ngả nghiêng.
"Ngươi muốn ta quay về làm bình thê cho ngươi hay là làm thiếp?"
"Muốn hưởng phúc tề nhân đến phát cuồng rồi sao? Ngươi còn muốn ta tự đi tìm đường c.h.ế.t nữa à?"
Vẻ đắc ý trên mặt Thẩm Triệt lập tức vỡ vụn:
"Không phải bình thê cũng không phải thiếp. Theo như hôn ước năm xưa, nàng vẫn là chủ mẫu của Hầu phủ. Còn Sương nhi… nàng rốt cuộc vẫn không đủ tư cách bước vào cửa lớn, làm một quý thiếp cũng đã được rồi."
Sợ ta không đồng ý, hắn vội giải thích:
"Không giống như kiếp trước, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp việc nàng răn dạy nàng ấy. Giờ ta cũng đã nhận ra nàng ấy không có quy củ, tính khí thì kiêu ngạo nhưng rỗng tuếch, không gánh vác nổi danh môn Hầu phủ, cũng chẳng được mẫu thân yêu thích."
"Nàng cứ việc dạy bảo, muốn dạy như thế nào đều tuỳ nàng cả."
"Nhưng ta đã chẳng cần ngươi nữa rồi, tại sao còn phải dạy bảo nàng ta!"
Vẻ mặt lạnh lùng của ta khiến Thẩm Triệt đau nhói trong lòng, hắn không cam tâm hét lên:
"Nàng không chịu làm chủ mẫu của Hầu phủ, lại muốn làm cái thứ thương nhân ti tiện bỏ đi, có đáng không?"
"Huống hồ ta đã hạ mình khuyên nhủ nàng, nói hết lời tử tế, nàng còn muốn sao nữa? Hay là muốn ta quỳ xuống cầu xin nàng?"
Ta bật cười khinh miệt:
"Ngươi đứng trước mặt ta, ta còn thấy bẩn, ngươi nói xem?"
Ta xoay người rời đi, hắn lại bất chấp thể diện mà kéo tay ta lại.
Chát!
Thẩm Triệt c.h.ế.t sững tại chỗ.
"Nguôi giận chưa? Nguôi giận rồi thì có thể về kinh được chưa?"
"Ta sẽ đưa nàng về nhà!"
Hắn lại đưa tay ra. Chiếc trâm cài trên đầu ta lập tức chỉ thẳng vào tim hắn:
"Mũi tên đó rất đau đúng không? Ngươi chắc là không muốn nếm thử thêm lần nữa đâu."
Sát ý trong mắt ta không hề giấu giếm. Cuối cùng hắn cũng hiểu ta đang vô cùng nghiêm túc.
Từng bước lùi lại, cho đến khi ánh dương rọi thẳng lên người ta, ta mới quay đầu. Tỳ nữ của công chúa tới truyền lời, ta đi theo nàng, hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Thẩm Triệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
19.
Công chúa ngồi dưới ánh đèn dầu, tỉ mỉ phân tích tình hình trong kinh thành với chúng ta. Cuối cùng, nàng nói:
"Tô đại nhân ở lại sau lưng phía sau Lục hoàng tử, bổn cung hoàn toàn yên tâm."
"Tam hoàng tử nổi lên nghi ngờ, sai Thẩm Triệt Nam tiến về phía Nam điều tra. E rằng ta khó lòng rời khỏi chùa Nam Quốc, mà binh mã Liêu Đông..."
"Ta sẽ đi thay người!"
Biểu ca Tinh Hồi lặng lẽ liếc nhìn công chúa:
"Ta quen thuộc Liêu Đông, chẳng phải trước đây chúng ta cũng đã quen biết nhau ở Liêu Đông sao!"
Công chúa nghẹn lại, quay mặt đi:
"Nói chuyện chính sự, đừng có mà mơ mộng yêu đương.”
Biểu ca Tinh Hồi nhìn nàng với ánh mắt chứa đầy tổn thương, công chúa lại nói tiếp:
"Liêu Đông lạnh lẽo, nhớ mang nhiều quần áo. Đây là tín vật, ta yên tâm giao cho ngươi."
Thuốc đắng vừa uống vào, Lục Tinh Hồi lập tức như được cải tử hoàn sinh:
"Được!"
Hắn lấy danh nghĩa đích thân mang ngọc quý về làm sính lễ cho ta, chuẩn bị hành trang lên đường. Ba ngày sau, khi ta tiễn hắn xuống dưới thành, hắn không yên lòng, quay lại ghé tai thì thầm:
"Nhà họ Tống có ý định đưa công chúa về phủ, tìm cách đánh hãy chân thứ ba của Tống Tự Chương."
"Hạnh phúc của biểu ca, phải nhờ cả vào muội."
Ta vừa mới bật cười ta tiếng, Tần Sương đã hếch cổ bước đến trước mặt ta.
"Ngươi cũng thật hạ tiện, một chân đạp ba thuyền, không sợ lật thuyền ngã c.h.ế.t sao?"
Ta cười:
"Ngã c.h.ế.t còn đỡ hơn bị người đời cười chết.”
Tần Sương nhờ có được sự yêu mến của Thẩm Triệt mà thành công vào được kinh thành, bước vào cửa lớn Hầu phủ. Nhưng nàng chẳng hiểu lễ nghi khiến Thẩm phu nhân ghét bỏ, bị người trong kinh thành khinh thường.
Kiếp trước, ta nói nàng ta học lễ nghi cho tốt, nàng ta lại dương nanh múa vuốt, nghênh ngang chạy đi tố cáo với Thẩm Triệt. Kiếp này, nàng lại đúng tình hợp lý đi tìm Thẩm Triệt nhưng bị Thẩm Triệt xoa mày quở trách:
"Mẫu thân xưa nay luôn hiền hậu, chưa bao giờ nói một câu không hay về Tô Anh, sao có thể cố tình làm khó nàng được?"
"Sao nàng không thể bình tĩnh học cho tốt lễ nghi?"
Nàng lại đổ lỗi cho nữ tử, cho rằng thái độ của Thẩm Triệt thay đổi vì có tình nhân. Có ý định lên kế hoạch bắt gian để thể hiện uy phong nhưng lại giáng cái tát xuống ngay mặt quận chúa.
Khiến Thẩm Triệt phải rầy la nàng một trận, mà nàng cũng bị Thẩm phu nhân ép quỳ trong sân ba canh giờ., cứ thế trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Một đao này đ.â.m ngay vào vết thương cũ chưa kịp lành, Tần Sương lập tức thay đổi sắc mặt. Nàng quay đầu, hô to về phái Lục Tinh Hồi:
"Vị hôn thê của ngươi nuôi dưỡng nam nhân bên ngoài, ngươi nhẫn nhịn được sao?"
Lục Tinh Hồi chỉ mỉm cười:
"Vậy thì sao."
"Cung đâu phải không nuôi nổi nàng ấy, liên quan gì đến ngươi."
Tần Sương tỏ vẻ như thể các ngươi bị điên hết cả rồi sao, có khiếp sợ, cũng có cả thất thố. Sau một hồi lâu, nàng ta mới nuốt hận, cười nhạt nói với ta:
"Đừng tưởng rằng A Triệt yêu ngươi, hắn chỉ là bị mẫu thân ép buộc, không còn cách nào mới phải đến cầu xin ngươi thôi."
"Trong lòng hắn, quan trọng nhất chỉ có ta và đứa trẻ trong bụng thôi."
Ta nhìn nàng khó hiểu, nàng cười nham hiểm:
"Để cem ngươi làm tổn thương con của hắn, liệu hắn có còn nhớ đến tình cũ không."