Ta giáng lên mặt Thẩm Triệt hai cái tát, đánh đến m.á.u tươi vung vãi khắp mặt hắn. Ta xoay người, nhân lúc nữ nhân kia vênh váo đi lên lầu hai, ta bỗng rút kiếm chỉ thẳng vào trán ả ta.
Ả sợ đến chân tay mềm nhũn, từ lầu hai lăn xuống dưới, m.á.u tươi trào ra, một xác hai mạng. Đêm đó, Thẩm Triệt giống như phát điên xông vào sân viện của ta, một tay nắm lấy cổ ta, gầm lên:
"Niệm Sương đã chết, đứa nhỏ cũng đã chết, ngươi vừa lòng chưa?"
Giữa cảm giác nghẹt thở, ta chỉ thấy mình như con cá sắp chết. Nhưng trong nỗi thống khổ của hắn, ta lại cảm thấy dâng lên một nỗi thỏa mãn chưa từng có:
"Chỉ là một vũ cơ mua bằng năm trăm lượng bạc ròng thôi, ta đưa cho ngươi hai ngàn lượng."
Thẩm Triệt run rẩy, từ trong kẽ răng rít lên căm hận:
"Ngươi cố ý sao? Làm bao điều ác, chẳng trách đoạn tử tuyệt tôn. Đây là báo ứng của ngươi, ngươi xứng đáng nhận được."
Khí phách của ta bị hắn làm cho vỡ vụn. Căm hận cuồn cuộn, trái tim đau đớn như bị nghiền nát, gan ruột như bị xé rách. Ta cầm ấm trà trên bàn, không chút do dự ném thẳng vào đầu hắn.
"Chẳng phải ngươi cũng bị trừng phạt đúng tội đó ư, xứng đáng thu dọn xác người mình yêu một lần nữa."
Người thân cận nhất, biết cách làm thế nào để đ.â.m vào chỗ đau đớn nhất. Hắn g.i.ế.c ta m.á.u chảy đầm đìa, ta sẽ khiến hắn mất đi tất cả, đến một mảnh giáp che thân cũng không còn.
Thân hình Thẩm Triệt lảo đảo, ôm lấy đầu đầy máu, uất hận gầm lên:
"Ngươi vì một con hát mà muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t sao?"
"Chẳng phải ngươi vì một vũ nữ mà muốn ta tuyệt mệnh taịh đây sao?”
Hắn không thể tin vào mắt mình:
"Ngươi yêu hắn rồi sao? Ngươi thật sự đã ngủ với hắn?"
Ta cảm thấy thật buồn cười đến cực điểm, ta thở dồn dập bật cười thành tiếng:
"Ngoại thất của ngươi cũng đã mang thai, sao ngươi lại nghĩ ta phải thủ thân như ngọc chỉ vì ngươi?"
Ánh mắt kinh ngạc của hắn mở to như muốn nứt vỡ. Hắn ôm vết thương bước đi loạng choạng, đóng lại cửa viện, muốn dùng hậu viện giam cầm kẻ không tuân thủ phụ đức đến chết.
Ta kiên quyết không để hắn thu nạp người vào hậu viện, dùng lời thề nguyện trước đó của hắn siết c.h.ế.t lấy kẻ thất tín bội nghĩa như hắn.
Chúng ta không ai nhường ai, không c.h.ế.t không ngừng.
Cho đến khi triều đình hỗn loạn, một mũi tên chính diện xuyên qua tim, Thẩm Triệt không chút do dự đứng chắn trước ta, mỉm cười giải thoát:
"Giờ ta đã không còn nợ ngươi nữa."
Nhưng kẻ ngu xuẩn luôn là như vậy, ngay cả việc chắn mũi tên cũng không đúng vị trí. Một mũi tên xuyên qua hai người, không để lại bất kì ai sống sót.
Ta cũng c.h.ế.t sau lưng hắn, sau đó trở về thời khắc của ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mưa lớn mây vần, từng giọt nện xuống cây chuối khiến âm thanh vang vọng. Tay ta cầm cành hoa, chậm rãi kể lại chuyện xưa như thể đang kể một câu chuyện nhỏ nhặt chẳng liên quan đến mình. Nhưng mỗi lời mỗi chữ như sấm sét rền vang, nổ tung trong lòng phụ mẫu cùng huynh trưởng..
Mặt mày phụ thân tái mét, run rẩy không nói nên lời. A huynh đỏ ngầu hai mắt, chén trà trong tay bị siết chặt như sắp vỡ.
"Ta coi hắn như huynh đệ, hắn sao dám, sao dám đối xử như vậy với muội muội của ta!"
Rồi ánh mắt a huynh chợt sắc lạnh, run rẩy hỏi ta:
"Hắn đối xử với muội như vậy, sao a huynh lại không lấy mạng của hắn?"
Mũi ta chợt đau xót, nước mắt tuôn rơi như mưa, ta ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân cùng huynh trưởng.
"Phụ thân và a huynh đều không còn nữa rồi!"
4.
Sấm chớp từng trận vang dội xé tan không khí thanh bình của tháng Tư, khi cỏ cây đua nở, chim én bay lượn.
Mẫu thân mang thai song sinh nhưng vì khó sinh mà mất, phụ thân tay trái nắm tay a huynh, tay phải nắm lấy tay ta, cùng nhau vượt qua bao khó khăn gian khổ.
Cuối cùng, phụ thân đã bước vào triều đình, trở thành sư phó của hoàng tử, nhưng vì cuộc tranh đấu đảng phái, vinh quang chẳng thể kéo dài quá mười năm rồi bị một cú đạp chìm vào vũng bùn.
Mà một đòn chí mạng ấy chính là của Tam hoàng tử mà phụ thân hết mực yêu thương. Một phong thư giả mạo đã ghim phụ thân và Ngũ hoàng tử vào nỗi nhục nhã của kẻ thông địch phản quốc.
Thà g.i.ế.c nhầm, quyết không buông tha.
Cơn thịnh nộ của thiên tử đã khiến hoàng thành nhuốm đầy m.á.u tanh. Trước cổng chợ ập đến ơn mưa lớn, chỉ trong chốc lát đã cuốn trôi đi những người thân yêu nhất của ta, mang phụ thân và a huynh đầy thương mến rời khỏi ta.
Từ khi ấy, trong suốt phần đời còn lại, ta đều chìm đắm trong cơn mưa gió ngày cha huynh đi xa, chẳng bao giờ thẳng lưng lên được nữa.
Kinh thành hào nhoáng, cám dỗ khôn lường, nhưng cả đời này, ta chỉ mong phụ thân cùng a huynh sống lâu trăm tuổi, cuộc đời trọn vẹn chẳng phải xót xa.
"Hoa quỳnh ở hồ Tây đã nở, phụ thân có muốn trở về nhà nhìn chút không?"
Chỉ trong khoảnh khắc, sự mệt mỏi của phụ thân hiện rõ trên khuôn mặt, những vết nhăn nơi khóe mắt như khắc lên dấu ấn của thời gian. Ánh mắt ông khóa chặt vào ta không rời.
"Phụ thân không còn nữa, A Anh của ta sao có thể chịu đựng nỗi uất ức này."
Vinh hoa phú quý mãi mãi không thể so sánh với tình m.á.u mủ ruột rà. Phụ thân yêu thương ta hơn cả những hoài bão vĩ đại cùng nghiệp lớn ngàn năm.
Những lá thư mà Tam hoàng tử khéo léo mưu tính chất thành một đống, phụ thân thả từng tờ một vào mồi lửa. Gió sớm nhẹ thổi qua, mặt trăng nhạt dần, tiếng chim kêu buồn đến nao lòng.
"Vi phụ đã già rồi, sức lực không còn, nên cáo lão hồi hương thôi."
"Phu thân cùng A Anh gửi gắm tình cảm nơi sơn thuỷ thì đã sao!"
A huynh mỉm cười, ra vẻ nhẹ nhõm:
"Dương Châu cũng tốt, nhưng Lục Tinh Hồi ở Dương Châu lại càng tốt hơn nữa."