Lưỡng Tâm Tư

Chương 3



5.

Nhị Lang của Lục gia, biểu ca Lục Tinh Hồi quả thực là một người rất tốt. 

Một tháng trước khi đại hôn bị hủy, ta trở thành trò cười của cả kinh thành. Bọn họ đồn rằng lý do ta bị huỷ hôn hoặc là có bệnh tật giấu diếm, hoặc là thiếu đức hạnh. Còn có người nói thân thể ta đã sớm hư hỏng, bất lợi trên con đường sinh con nối dõi.

Cô ta nghe xong thì tức giận đến mức mắng chửi không ngừng.

"Nữ nhi nhà họ Tô chúng ta, sao đến lượt người ngoài nói vào nói ra. Dù thân thể có hư hỏng, dù có mất hết thanh danh thì đó cũng là bảo bối tâm can của ta."

"Lục Tinh Hồi, mau lăn tới kinh thành làm chỗ dựa cho biểu muôi con. Nếu không thể bảo vệ được thể diện của con bé thì con cũng đừng quay về nữa."

Tối đó, ánh đèn trên bến cảng Dương Châu sáng rực. Biểu ca Lục Tinh Hồi dẫn theo một thuyền đầy chất đầy gia sản vào kinh.

"Muội muội về Dương Châu đi, mẫu thân đã chuẩn bị đầy đủ để muội có thể sống cả đời không cần lo nghĩ, không cần phải sợ hãi trước miệng lưỡi thế gian, muội muốn làm gì thì cứ làm nấy.”

"Người ngoài chẳng qua cũng chỉ có thân thể quý giá ngàn vàng, nhưng ngàn lượng vàng này là sự tự tin mà mẫu thân đã cho muội. A huynh thêm vào năm ngàn lượng, Nhị biểu ca bất tài cũng góp thêm ba ngàn lượng."

"Cửa hàng của Tô gia vẫn còn, muội muội có kết hôn hay không, tất cả đều là của muội."

Ta đã mất đi cảm giác được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay quá lâu rồi. Cảm giác ấy xa lạ đến mức ta không biết phải làm sao, chưa nói được lời nào đã cảm thấy nghẹn ngào không kìm nén nổi.

Cảm giác của sự tự tin có được từ vạn lượng vàng tạo ra động tĩnh quá lớn, khiến những đợt sóng gió không ngừng dậy lên. Bọn họ nói, ta vứt bỏ đi vinh hoa giả dối của nhà Thẩm, quay sang nhận lấy phú quý thật sự của nhà họ Lục, cuối cùng vẫn là số mệnh tốt.

Khác với kẻ của nhà họ Thẩm kia có mắt như mù, bỏ qua tiểu thư thanh mai trúc mã để chạy đến Thương Châu rước về một lão tổ tông. Xuất thân thấp kém, không hiểu lễ nghi thì cũng thôi, nhưng đến nói cũng không được, chạm vào cũng không xong, vừa vào kinh thành đã khiến Thẩm mẫu tức đến mất nửa cái mạng.

Thẩm Triệt chính là chặn đường ta vào thời khắc ấy.

Hắn còn chưa giải quyết xong đống rối ren trong lòng, đã bắt đầu chỉ trích lựa chọn của ta.

"Tô Anh, ngươi muốn gả cho Lục Tinh Hồi sao?"

6.

"Ngay cả khi muốn cứu cha huynh ngươi cũng có vô số cách, sao phải bỏ qua tương lai ở kinh thành, nhất quyết gả cho hắn? Ngươi biết rõ hắn..."



"Vậy thì sao?"

Dưới ánh đèn mờ ảo trong hành lang của quán rượu, những ánh sáng vàng vọt bao phủ lên khuôn mặt sắc nét của Thẩm Triệt. Thiếu niên độ mười bảy mười tám, tuổi xuân phong độ đắc ý tựa như cơn gió vội vã thoáng qua, thế mà ta lại thấy ở trên người hắn sự kiêu ngạo giống hệt phụ thân ta!



Đứng dưới bậc thềm, ta ngẩng đầu nhìn lên sự kiêu ngạo trong mắt hắn.



"Ngươi lên phương Bắc tìm kiếm tình yêu đích thực, ta xuống phương Nam bảo vệ gia đình, mỗi người đều đi theo con đường của riêng mình. Lẽ nào không nên đường ai nấy đi, Tô Anh và Thẩm Triệt sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau.”



"Hận thù ở kiếp trước ngươi còn chưa buông bỏ được sao. Ngươi rõ ràng biết không thể lấy hắn, hà cớ gì cứ phải một hai..."



Hắn lao đến định kéo ta thì một tiếng kêu kinh hãi từ phía sau vang lên:



"A Triệt, lấy chiếc ô che mưa mà cũng mất cả nửa ngày sao?"



Mưa nhẹ rơi, từng giọt lách tách rơi xuống mái hiên quán rượu. Thẩm Triệt nóng nảy:



"Nàng sợ sấm sét, thời tiết thay đổi rồi, mau vào trong đi."



Hắn vội vã che kín tai Tần Sương, nhưng lời khiêu khích vẫn tuôn ra từ miệng nàng ta.



"Nàng là ai? Sao lại không biết xấu hổ, ở đây dây dưa khôgn rõ với chàng? Các tiểu thư ở kinh thành đều được dạy dỗ như vậy sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nàng ngẩng cao đầu, giương lên chiếc cằm nhọn đầy vẻ kiêu ngạo cùng tự đắc. Giống hệt như kiếp trước đã làm thiếp, quả thật giống nhau y đúc.



"Người qua đường!"



Ta không muốn dây dưa, liền đáp trước khi Thẩm Triệt có thể mở miệng.



"Mượn một bước thang mà thôi!"



Áh mắt Thẩm Triệt chợt run lên nhưng rồi lại im lặng không nói. Ta cúi đầu, lặng lẽ lướt qua người hắn.



Mưa ngoài cửa sổ kêu róc rách, giống như những hạt châu rơi trên đĩa ngọc, từng tiếng vỡ vụn khảm vào tim Thẩm Triệt.



Cha huynh mất vào một ngày mưa, tiếng sấm vang rền, m.á.u nhuốm đỏ dòng sông dài khiến ta không thôi sợ hãi. Sau đó, mỗi khi mưa rơi trong đêm khuya tĩnh mịch, ta lại co ro trong chăn, ngồi suốt cả đêm không ngủ.



Thẩm Triệt biết. Nhưng khi hắn trở về với mùi thơm lạ lùng của ngoại thất cùng dấu hôn trên cổ, đó cũng lại là một ngày mưa tầm tã. Ta đứng dưới mái hiên nghiêng nghiêng của quán rượu, nước mắt hòa vào làn mưa khiến ta trông thật thảm hại. Ta điên cuồng chất vấn hắn vì sao lại đối xử với ta như vậy. Hắn khó chịu quăng cho ta một chiếc gương đồng, quát ầm lên:



"Ta thích, ngươi muốn như thế nào? Nhìn xem ngươi hành xử như một người đàn bà chua ngoa đanh đá, sao ta phải thủ thân như ngọc vì ngươi?"



Cửa thư phòng đóng sầm lại, chiếc gương đồng bị kẹp đến vỡ nát. Ngoài trời mưa to tầm tã, ta vẫn cố chấp đứng ở bên ngoài cửa thư phòng, giằng co cùng với hắn qua cánh cửa gỗ dày nặng. Lúc ấy, hắn chưa từng nghĩ đến việc đưa ta một chiếc ô để che mưa chắn gió.



Sau đó nhiều năm, oán hận và không cam lòng cuốn ta vào vòng xoáy vô tận, vây khốn cả một đời để rồi c.h.ế.t trong đêm mưa.



Hắn cũng sẽ chu đáo chuẩn bị bung dù cho người khác, chỉ là không dành cho người phụ nữ điên rồ Tô Anh của kiếp trước.



A huynh mở cửa bước vào tìm ta, chạm vào chuông gió vang lên từng tiếng giòn giã, a huynh quan tâm lên tiếng:



"Sắc mặt không tốt, có chuyện gì sao?"



Ngón tay run rẩy của ta từ từ ấm lên, ta lắc đầu:



"Chỉ là người không quan trọng, không đáng nhắc đến."



"Mưa rồi, ta mang dù cho biểu muội."



Lục Tinh Hồi bước vào, trên người còn ướt sũng, tay cầm chiếc dù màu xanh lam, tựa như một cử chỉ thể hiện sự quan tâm:



"Nữ tử kiều quý, không thể dầm mưa. Biểu muội, cho muội!"



Thẩm Triệt đứng một mình dưới bóng đèn, tay nắm chặt chiếc ô, ánh mắt tối tăm, một lúc lâu không nhúc nhích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com