Lưỡng Tâm Tư

Chương 5



9.

Xuôi theo dòng nước, chưa đến ba ngày đã đến Dương Châu. Cô mẫu cả đời không có con gái, vô cùng nâng niu chiều chuộng ta.

Kiếp trước Thẩm Triết nuôi ngoại thất bên ngoài, bà chỉ tẳng vào mũi hắn mà mắng suốt ba con phố. Nghe nói ta nuôi tiểu quan, bà chẳng nói chẳng rằng nhét cho ta một xấp ngân phiếu:

"Chúng ta là địa nữ nhân, phải giẫm lên những định kiến tầm thường dưới chân. Một người không đủ thì nuôi mười người, cô mẫu có tiền, A Anh vui là được."

Kiếp này bà lại dùng chiêu cũ, kéo tay ta nói:

"Đau lòng vì nam nhân là phải tốn tiền của rồi."

"Giữa đau lòng và đau ví, chúng ta phải chọn cách làm người khác đau. Khi từ hôn phải giáng cho hắn một cú đau điếng khiến răng rơi đầy đất."

Nhân lúc phụ thân và a huynh đang xem xét sân vườn, cô mẫu hớn hở ghé tai ta nói nhỏ:

"Nam nhân ấy à, cô cô có nhiều lắm, hôm nào dắt con đi chọn mười người tám người về nuôi. Cô còn để dành riêng một cái sân có cửa sau, tiện cho con ra vào buổi tối."

Bà nháy mắt tinh nghịch:

"Giống cái tên họ Thẩm kia, cô cũng có."

"Truyện thế thân hả, cô cô từng trải rồi, hiểu mà."

Ta bật cười giữa làn nước mắt, oán trách một câu:

"Cô mẫu!"

Bà gỉa bộ trừng ta.

"Con chê dơ, không muốn lấy. Còn cô mẫu không ngại, một lần mua tám người luôn."

Thấy Nhị biểu ca chu đáo tiếp đón phụ thân cùng a huynh, cô mẫu huých khuỷu tay ta một cái:

"Nó cũng không tệ đâu, thật sự rất sạch sẽ, để con chơi."

Vừa dứt lời, Lục Tinh Hồi hình như có cảm giác, bất chợt quay đầu lại, chạm pahir ánh mắt của ta:

"Mẫu thân!"

"Được rồi biết rồi, cái đồ vô dụng, ta lười quản con."

Lúc tụt lại phía sau, cô cô lại ghé tai ta:

"Nó thật sự không tệ đâu, rất là thuần khiết. Không phải ta khen ngợi nó, muốn tình yêu trong sáng thì chọn nó là đúng bài."

"Mẫu thân!"

"Biết rồi biết rồi, gọi hồn hả!"

Chớp mắt, cô lại ghé tới:

"Nói nhỏ với cô thôi, con có muốn không?"

Ta căng thẳng siết chặt khăn tay:

"Muốn!"

Nguyên Hành trong gánh hát kia, ta muốn!

10.

Ánh nắng sớm len lỏi như mảnh ngọc vỡ, từng tia từng tia rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của Nguyên Hành, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.



Trường bào bay phấp phới, tóc đen tung bay, hắn cứ thế ngồi xếp bằng lười biếng gảy đàn dưới mái hiên. Vẻ đẹp tuyệt thế, độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Ta chưa từng thấy hắn như thế bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tỷ tỷ?”



Ta chợt ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng chứa chan ý cười.



“Thật đấy, ngươi có đi với ta không?”

Kiếp trước, gánh hát bị tra xét khiến hắn rơi vào vũng bùn lầy, trở thành món đồ chơi trong hậu viện nhà quyền quý. Thân hình cao gầy ngâm trong hồ nước, y phục xộc xệch, tóc dài rối bời quấn lấy những vết roi chằng chịt trên người, tê dại đến mức trông giống như người chết.



Sau khi uống rượu ta đã xông vào hậu viện, giữa cảnh ăn chơi trác táng của một đám nam tử, nhìn thấy hắn đã bị hủy hoại. Cũng chính lúc ấy, ta đưa tay về phía hắn:



“Đi cùng ta, có muốn không?”

Giếng cạn gặp ánh sáng, nhưng sáng rồi lại tối.



“Tỷ tỷ, ta dơ bẩn lắm!”



Dơ bẩn là những kẻ bạo hành, dơ bẩn là cái thế đạo quyền quý một tay che trời chứ không phải hắn.

“Ta muốn hắn, tiền chuộc thân cứ đi tìm Thẩm Triệt mà lấy.”

Trong căn nhà có hàng rào phía bắc thành, chúng ta sống cùng nhau tròn nửa năm. Mưa tuyết dầm dề, hắn xắn tay áo, đốt hương nấu trà, chỉnh đàn tỳ bà. Khói hương lượn lờ, hắn kể chuyện ở Lê Viên, kể về cuộc đời mình, nói đến chuyện phong nguyệt ở Dương Châu, bàn về Bạo Vương Kim Lăng.



Nói đến cuối cùng, bàn tay thon dài của hắn đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng vuốt ve từng cái một. Trong giọng nói khàn khàn là đầy thương xót:



“Thế sự trôi như nước chảy, suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mộng. Tỷ tỷ, buông tha cho chính mình được không?”

Hôm đó, ngoại thất ở phía nam thành báo tin mừng có thai. Thẩm Triệt để bảo vệ cô ta, đến bảy tháng mới công khai tin tức.



Hắn muốn đề phòng ai? Là ta! 

Hắn bảo vệ ai? Là người khác!

Ta lảo đảo trốn vào Lê Hoa Viện, rượu ấm từng ngụm từng ngụm đổ vào bụng. Say rồi, ta nằm lên đùi Nguyên Hành, lặng lẽ gào thét hết thảy phẫn nộ cùng bi thương.



Hắn nhìn ta, cười nói: “Để ta đưa tỷ tỷ đi, được không?”

Kiếp này, hắn mỉm cười: “Được, ta đi cùng tỷ tỷ.”

11.

Vẫn là Lê Hoa Viện ấy, chỉ cách viện của ta một bức tường. Giống như kiếp trước, ta uống trà hắn pha, nhấp rượu hắn hâm nóng. Nghe hắn kể những câu chuyện qua loa, vụng về.

"Tỷ tỷ lại cười rồi. Tỷ không tin à? Thật đó, ta từng bị quả hồng rơi trúng đầu!"

Hắn ôn hòa, sống động, mang theo khí chất thiếu niên tươi sáng như một khối ngọc bội tuyệt mỹ.

"Ta tin, ta tin hết!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com