Thẩm Triệt đứng ngây ra tại chỗ. Nhưng kiếp trước, Tô Anh luôn dầm mình trong mưa. Khi cha huynh nàng bị c.h.é.m đầu ở trước cổng chợ, nàng lao vào trong bùn đất, điên cuồng dùng váy áo che đi chút tôn nghiêm cuối cùng của cha huynh.
Khi chính mình say rượu mất kiểm soát, sau khi cuốn vào vòng tay của Tần Sương, nàng cũng như điên như dại lôi kéo nhau dưới cơn mưa tầm tã để yêu cầu một lời giải thích.
Kể cả khi phải thu dọn t.h.i t.h.ể của tên đào kép, cơn mưa phùn cũng đã làm ướt hết sự hận thù trên khuôn mặt nàng.
Lúc đó, chính bản thân hắn không dịu dàng tinh tế giống như Lục Tinh Hồi. Luôn có quá nhiều điều khiến hắn khó xử cùng bất lực, nhưng lại quá ít chỗ dành cho Tô Anh.
Cảm thấy dù là phu thê hay là thanh mai trúc mã cũng không đến nỗi cả đời thực sự không qua lại với nhau. Mặc dù không quen khi trông thấy nàng như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, nhưng vẫn muốn hòa hoãn cùng nàng đôi chút,
Khi tay vừa nhấc lên định đẩy cửa thì Tần Sương đã đến:
"Ta biết nàng, nàng là tiểu thanh mai bị chàng hủy hôn đúng không?"
Thẩm Triệt ngừng tay, muốn giải thích nhưng không hiểu sao lại không thể thốt lên lời. Tần Sương ôm lấy cánh tay hắn:
"Chàng không thấy nàng ấy đang cáu kỉnh với chàng sao? Những thiên kim tiểu thư có ai mà không kiêu ngạo từ trong xương tuỷ, một chút uất ức cũng không chịu được.”
"Bị chàng hủy hôn, nàng ấy đã sớm nghẹn đầy một bụng tức giận rồi, nếu có thể dùng tay người khác khiến chàng cảm thấy chíu ít khó chịu, cớ gì mà nàng không làm đâu?"
"Để nàng tĩnh tâm một chút, đợi nàng hết giận rồi thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.”
"Nữ tử lớn lên trên lưng ngựa như chúng ta không giống với nàng ấy, không có nhiều tâm tư như vậy."
Tần Sương thẳng thắn lại chân thành, trong mắt tràn đầy lời thề son săt. Thẩm Triệt thu tay lại. Hắn nghĩ, Tô Anh thích sự yên tĩnh.
Hơn mười năm nàng sống trong hậu viện, rất ít khi giao thiệp với người ngoài, sao lại đột nhiên thay đổi tính cách, ngày ngày rong ruổi khắp nơi cùng tên họ Lục kia, thường xuyên ra vào trà quán?
Hết lần này đến lần khác tình cờ gặp nhau, rõ ràng không phải là ngẫu nhiên. Nàng là... đang cố tình chọc giận hắn!
Đôi lông mày của Thẩm Triệt không tự chủ được mà giãn ra. Đúng rồi, nàng luôn là người như vậy. Kiếp trước, nàng với hắn không c.h.ế.t không buông, mọi việc đều phải thắng thua rõ ràng.
Hắn nuôi dưỡng ngoại thất, nàng liền nuôi tiểu quan. Nhất quyết phải đối đầu với hắn. Lần này hắn tìm giai nhân, nàng cũng không chịu cam lòng yếu thế mà tìm biểu ca.
Tất cả đều là giả, chỉ là Tô Anh muốn giữ thể diện, duy trì chút kiên cường cốt khí mà thôi. Thẩm Triệt thở phào nhẹ nhõm.
"Nàng nói không phải là không có lý, tính tình Tô Anh quá cứng nhắc, không chịu nổi chút dơ bẩn nào trong mắt, cần phải để nàng yên tĩnh một chút rồi lại nói rõ ràng với nàng sau.”
Ngọn đèn dầu lay động, A huynh đứng ngay trước cửa hỏi:
"Ngày mai phải rời kinh rồi, dù sao cũng đã sống ở kinh thành mười mấy năm, A Anh có gì muốn mang theo gì nữa không?"
Ta lắc đầu:
"Có gia đình bên cạnh đã là đủ rồi. Những thứ khác đều không cần nữa."
Ngày hôm sau lên đường xuôi Nam, trời xanh trong vắt, nhưng gió Bắc bỗng nổi lên, thổi căng cánh buồm của xuôi Nam của chúng ta.
Từ đây, chuyện xưa mộng cũ, tất cả đều bị quẳng lại phía sau, hòa vào cùng làn sóng nước.
8.
Sáng sớm, Thẩm Triệt cảm thấy trong lòng không yên nhưng lại không thể kháng cự được giai nhân trên đầu quả tim hắn quấn lấy buộc phải tham gia cuộc đua ngựa ở ngoại ô thành phố.
Không thể lay chuyển được, cuối cùng hắn cũng bước ra khỏi cửa. Khi ngựa của hắn và một chiếc xe ngựa đi ngang nhau, một người bỗng hét lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xe ngựa của Tô gia, hôm nay họ đã rời đi rồi!"
Thẩm Triệt biến sắc, theo phản xạ liền muốn chạy tới ngăn lại. Nhưng khi rèm xe bị vén lên, bên trong trống rỗng. Thẩm Triệt thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu mang theo một chút vui mừng mà chính hắn cũng không nhận ra:
"Tô gia thực sự đi Giang Nam sao? Chẳng lẽ họ đã thay đổi chủ ý rồi?"
"Ồn ào như vậy mà đến giờ vẫn chưa ai nhận được thư từ biệt của Tô gia."
"Nhắn lại cho Tô Anh rằng nơi đây là kinh thành vinh hoa phú quý, bao nhiêu người còn phải tranh giành đến sứt đầu chảy m.á.u để có được một chút danh phận, bảo nàng chớ có hành động theo cảm tính mà hủy hoại cả tương lai của cha huynh nàng."
"Chỉ là chuyện hôn sự thôi mà, ta không cưới nàng, ở kinh thành tất có vô số nam nhi tài giỏi, còn lo nàng không thể gả được hay sao? Dùng biểu ca kia tới đây để lừa gạt người, có ấu trĩ hay không hả.”
"Chờ sau khi ta và Tần Sương thành thân xong, khi rảnh rỗi sẽ nghiêm túc giúp nàng lựa chọn vài nhi lang tốt. Dù sao, cũng từng là thanh mai trúc mã, ta cũng muốn nàng có một cuộc sống tốt."
Người đánh xe nhìn hắn trợn mắt há miệng, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc:
"Nhưng nhà chúng ta chỉ có một vị tiểu thiếu gia, hôm qua vừa mới cai sữa!"
Thẩm Triệt kinh hãi:
"Đây không phải xe của Thái phó Tô gia sao?"
Người đánh xe lắc đầu: "Tiệm thuốc Tô gia!"
"À, tối qua Thái Phó Tô gia còn tổ chức tiệc chia tay những người có mối giao hảo, công tử không biết sao?"
"Hơn nữa, trong kinh thành làm gì còn Thái phó Tô gia, thuyền của họ rời khỏi Kinh thành đi từ sáng sớm, hôm nay có gió Bắc, theo dòng chảy, chắc hẳn giờ đã đi xa trăm dặm rồi."
Vậy tiệc từ biệt của nàng đâu? Thẩm Triệt run rẩy hai tay: