Lưỡng Tâm Tư

Chương 9



17.

Một tháng sau, tin tức từ kinh thành truyền đến. Tam hoàng tử vì muốn hại Ngũ hoàng tử không thể trở mình đã tạo chứng cứ giả, nhưng lại bị một bức thư mật vạch trần khiến hai người trong triều không thể đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống.

Lục hoàng tử nhờ có cao nhân chỉ điểm, lợi dụng cơ hội này mà đứng lên dẫm đạp Tam hoàng tử, đè ép Ngũ hoàng tử. Một trận sóng gió dậy lên, kinh thành rối loạn như nồi cháo.

Công chúa đem theo những bí mật mà ta đã tích góp trong những năm tháng ở hậu viện, vừa dùng ân vừa dùng uy để chiêu mộ binh mã.

Chỉ trong vài ngày, công chúa Quỳnh Cảnh đã trở về cùng thắng lợi. Tay nàng đã siết chặt cổ họng của kẻ địch, chỉ còn chút nữa là sẽ gãy. Rốt cuộc ta cũng có thể thở phào một hơi. Nguyên Hành gắp cho ta một miếng điểm tâm:

“Tỷ tỷ đã vất vả nhiều ngày rồi, ăn thêm một chút đi.”

“Đúng vậy, lánh mình ở trong thành Kim Lăng khiến cho ta tìm thật khốn đốn, còn A Anh nàng tiêu d.a.o tự tại thực sự vất vả quá đấy.”

Thẩm Triệt với đôi mắt đỏ ngầu đầy mệt mỏi, lạnh lùng đứng đối diện ta. Nguyên Hành nhíu mày, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo:

“Hắn là ai? Sao lại vô lễ đến vậy, dám công khai quyến rũ bảo bối trong lòng người khác?”

Thẩm Triệt bị nghẹn nơi cổ họng, kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói:

“A Anh là thanh mai trúc mã chưa thành hôn của ta, không phải ai khác!”

“Sai rồi!”

Ta lạnh lùng nhìn vào vẻ mặt vô liêm sỉ của Thẩm Triệt, đáp lại một cách kiên quyết:

“Chỉ là người qua đường mà thôi, ta và hắn không hề thân quen.”

“A Anh, là mẫu thân muốn ta xuôi Nam giải thích với nàng...”

Thẩm Triệt lại muốn nắm lấy tay ta giống như kiếp trước, nhưng Nguyên Hành đã đứng chắn trước mặt ta:

“Cút đi! Ngươi không nghe thấy sao? Tỷ tỷ nói không quen biết ngươi. Còn không mau cút đi!”

Thẩm Triệt thở hổn hển, giận dữ nói:

“Ngươi thì tính là cái quái gì? Nhiều nhất cũng chỉ là món đồ chơi giải khuây mà thôi, chẳng qua có thể khiến nàng vui vẻ trong vài ngày, ngươi có tư cách gì mà cha chắn trước mặt ta?”

“Thế thì sao!”

Nguyên Hành khẽ cười nhạo, khuôn mặt đầy sự đắc ý:

“Tỷ tỷ nguyện ý chơi đùa ta, sao nàng lại không muốn chơi đùa cùng ngươi?”

Ánh mắt của Nguyên Hành nhìn thẳng vào gương mặt không cam lòng của Tần Sương ngay phía sau lưng Thẩm Triệt, nở nụ cười đầy mỉa mai:

“À, nàng chê ngươi bẩn, không cần ngươi đâu.”

Thẩm Triệt hoàn toàn bị chọc giận, hắn giơ tay đẩy mạnh Nguyên Hành khiến hắn loạng choạng suýt ngã.

“Ngươi đủ rồi!”

Chắn trước người Nguyên Hành, ta lớn tiếng quát vào mặt Thẩm Triệt:

"Thẩm Triệt, nếu ngươi còn coi mình là nam tử thì đừng lôi những chuyện xưa ra để làm ta ghê tởm. Điều ta hối hận nhất chính là từng có quá khứ với ngươi."

Sắc mặt hắn khựng lại, vừa định mở miệng giải thích thì Nguyên Hành đã khẽ kêu một tiếng. Hắn ôm lấy ngực, cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng, ánh mắt ngấn nước, vẻ mặt tội nghiệp đáng thương:

"Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận nữa. Là lỗi của Nguyên Hành, Nguyên Hành không nên tranh cãi với Thẩm công tử."

"Chỉ là tính khí huynh ấy hơi nóng nảy chứ không có ác ý gì đâu. Ta không trách huynh ấy, tỷ tỷ cũng tha thứ cho huynh ấy có được không."

Đồng tử Thẩm Triệt co rút, còn Tần Sương thì mặt mày tái nhợt không còn một giọt máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kiếp trước, Tần Sương thích nhất là diễn cái vẻ "thấu tình đạt lý" này trước mặt Thẩm Triệt. Ta chỉ vô tình nhắc đến với Nguyên Hành trong cơn say, vậy mà hắn lại ghi nhớ trong lòng. Hôm nay, hắn dùng chính thứ dơ bẩn của bọn họ, ném ngược lại một cách cay nghiệt.

Ngón tay hắn khẽ cào trong lòng bàn tay ta, làm nũng nói:

"Ta không để tâm đâu. Công tử bọn họ  trong Kinh thành đều như vậy cả, mắt cao hơn đầu khinh thường người khác. Tuy chẳng thật thà ngay thẳng như phường xướng ca chúng ta nhưng họ cũng không có ý xấu gì đâu."

"Đợi vài hôm nữa huynh ấy nguôi giận rồi, nhất định sẽ cho ta một lời xin lôi.”

Ta bật cười, quay sang nhìn Thẩm Triệt:

"Xin lỗi, cũng không cần đợi đến mấy ngày!”

Mặt Thẩm Triệt tái nhợt:

"Nàng muốn ta xin lỗi một con hát?"

"Thì sao? Con hát nhưng là bảo bối trong lòng ty tỷ ta. Làm tổn thương bảo bối của tỷ tỷ, ngươi không nên xin lỗi à?"

Thẩm Triệt nhìn ta chằm chằm:

"Náng và ta bao nhiêu năm tình nghĩa, vậy mà nàng lại vì một kcon hát mà sỉ nhục ta?"

Nguyên Hành chu môi, tựa sát vào lòng ta:

"Hừ, quý công tử trong Kinh thành là như vậy đấy, thời điểm nóilý thì không buông tha người ta, khi sai lầm lại bỏ qua không nói, lại bắt đầu nói đến cảm tình xa xưa.”

"Những nam tử quê mùa như chúng ta e là học cả đời cũng chẳng học được cái thói ấy đâu."

Tần Sương bị mạo phạm, tức giận phừng phừng nhưng cũng không dám kiêu căng mà chuốc lấy họa, chỉ rụt rè kéo tay áo Thẩm Triệt:

"A Triệt, chân ta đau!"

Ánh mắt Thẩm Triệt chuyển động, cuối cùng dừng lại trên người ta, cười khẽ một tiếng:

"Không sao, ta bế nàng đến y quán là được."

Hắn bế bổng Tần Sương lên, khẽ nhếch môi nhìn ta như đang khiêu khích. Đang lúc ta chưa biết đối đáp sao với tên điên rồ ấy thì Nguyên Hành nghiêng đầu, dựa vào vai ta:

"Tỷ tỷ, n.g.ự.c ta đau quá, đêm nay chỉ có tỷ mới giúp ta xoa bóp được thôi."

"Phải xoa cả đêm đấy, thiếu một khắc cũng không được đâu!"

Bóng lưng Thẩm Triệt khựng lại rồi sải bước xé gió mà đi. Đợi bóng hắn khuất hẳn trong biển người, Nguyên Hành mới ngồi thẳng dậy:

"Trò mèo này, chiêu trò của tiện nhân, cũng không nhìn lại xem ta xuất thân từ đâu, diễn cho người hộc m.á.u mà chết."

"Tỷ tỷ, Nguyên Hành có giỏi không?"

Ta...

"Giỏi!"

18.

Ngày hôm sau, ta theo mọi người đến chùa Nam Quốc để cầu phúc. Từ xa, ta đã thấy công chúa đang thẳng lưng quỳ gối trước tượng Phật cầu nguyện. Vị phu nhân ở một bên khẽ thì thầm:

“Nhà họ Tống thật không biết xấu hổ, công chúa rõ ràng đang cầu phúc cho hoàng thượng ở chùa Nam Quốc, sống một cuộc sống tĩnh lặng, vậy mà bị họ vu cáo là công chúa trái với thánh chỉ, lén lút chạy về kinh thành. Quả thật độc ác.”

“Đúng vậy, nếu không phải chúng ta tận mắt chứng kiến, thật sự đã tin vào lời nói dối của họ rồi.”

“Trước kia còn cảm thấy Hầu phủ bị một tôn đại Phật đè nén thật đáng thương, nhưng giờ mới thấy công chúa mới là người đáng thương. Trời cao đất rộng, Hoàng đế ở nơi xa, bị họ ức h.i.ế.p đến mức không có nơi trở về.”

Công chúa đứng dậy, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, rồi trở lại tĩnh thất. Công khai xuất hiện, còn thảo luận về Phật pháp với hòa thượng một lúc. Công chúa thật sự quá chân thật, lời đồn tự tan biến, ta cũng cảm thấy yên tâm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com