Trong điện thoại, Lâm Sở Sở chỉ nói: "Hoắc Cảnh Dật đang ở Bệnh viện Thế Nhân thuộc tập đoàn Lương Thị." rồi cúp máy.
Lúc tôi chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, Hoắc Cảnh Dật bị ung thư dạ dày, hơn nữa còn là giai đoạn cuối.
Tôi: "..."
Luật trời tuần hoàn, quả báo nhãn tiền, xem ông trời tha cho ai?
Tôi hỏi Hoắc Cảnh Dật đang đau đớn trên giường bệnh: "Đồ ăn khuya của Lâm Sở Sở ngon không?"
Hoắc Cảnh Dật tỉnh lại không thấy Lâm Sở Sở đâu, liền nhe răng trợn mắt với tôi: "Sở Sở đâu? Em đã làm gì Sở Sở rồi? Anh cảnh cáo em, đừng làm hại Sở Sở!"
Tôi ngồi xuống sofa, vắt chéo chân: "Chạy rồi."
"Em nói cái gì?"
"Tôi nói, Lâm Sở Sở không cần gì cả chỉ cần anh của anh ấy, biết anh sắp chết, liền vứt anh vào bệnh viện mặc kệ rồi chạy mất."
Hoắc Cảnh Dật không tin: "Không thể nào! Sở Sở yêu anh như vậy, cô ấy không thể làm thế. Chắc chắn là em đã nói gì đó, cô ấy mới đau lòng bỏ đi."
"Lương Thư, em thật độc ác!"
"Lương Thư, rốt cuộc em đã làm gì Sở Sở khiến cô ấy đau lòng đến mức không muốn đến gặp anh? Anh cảnh cáo em, nếu em dám làm hại Sở Sở, đợi anh ra viện nhất định sẽ không tha cho em."
Mặc dù đã hết tình cảm với Hoắc Cảnh Dật, nhưng những lời này thốt ra từ miệng hắn vẫn khiến tôi buồn bã một lúc lâu.
Người đàn ông năm đó cưới tôi, nói sẽ yêu tôi cả đời, giờ đây vì tiểu tam, lại dùng vẻ mặt hung dữ nói tôi độc ác.
Thật mỉa mai.
"Hoắc Cảnh Dật, bác sĩ hỏi tôi, là tiếp tục điều trị hay từ bỏ điều trị."
Hoắc Cảnh Dật lập tức căng thẳng: "Em..."
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hoắc Cảnh Dật, tôi đột nhiên cảm thấy, so với việc ly hôn chia tiền của hắn, thì việc nhìn hắn ngày ngày lo sợ trong tay tôi thế này thú vị hơn nhiều.
Tôi cười cười: "Hoắc Cảnh Dật, lúc anh ngoại tình có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Tôi là vợ của anh, người có tư cách đưa ra quyết định này, ký vào tờ giấy này, chỉ có tôi thôi đấy."
6
Đàn ông, loại sinh vật này, quả nhiên chỉ khi treo trên tường là ngoan ngoãn nhất.
Hoắc Cảnh Dật đã giai đoạn cuối rồi, hắn vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cứ khăng khăng nói là tôi đuổi Lâm Sở Sở đi.
Hắn nói chưa từng thấy người phụ nữ nào độc ác như tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt hung dữ như ngưu đầu mã diện dưới địa ngục.
Lúc kết hôn tình cảm mặn nồng, như hoa trong gương, trăng dưới nước, tựa như đã cách cả một đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đã từng yêu hắn khắc cốt ghi tâm.
Giờ đây hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
"Lương Thư, em đừng hù dọa anh, chỉ là bệnh dạ dày cỏn con thì làm gì được anh?"
Hoắc Cảnh Dật vẻ mặt khinh thường dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn tôi càng thêm ngông cuồng: "Em không phải thật sự nghĩ anh sẽ c.h.ế.t đấy chứ? Anh nói cho em biết, tính toán của em sai rồi."
"Anh không những không chết, mà còn sắp được ra viện nữa."
"Em biết việc đầu tiên anh làm sau khi ra viện là gì không?"
Tôi ung dung nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Thật ra, tôi đoán được hắn định nói gì.
"Ly hôn, ly hôn với em. Sau đó cưới Sở Sở, sau này có Sở Sở chăm sóc ba bữa cơm hàng ngày cho anh, cũng không đến nỗi bị em bỏ đói đến mắc bệnh dạ dày!"
Đoán được là một chuyện, tận tai nghe hắn nói ra lại là chuyện khác.
Trái tim trong lồng ngực, trái tim từng đập rộn ràng vì từng cử chỉ hành động của Hoắc Cảnh Dật, giờ đây lại đau đớn dữ dội.
Tôi chưa bao giờ biết, hóa ra trái tim có thể đau đến thế.
"Lương Thư, em cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa!"
Hoắc Cảnh Dật vớ lấy cốc nước trên tủ đầu giường ném về phía tôi, nước ấm làm ướt chiếc áo sơ mi lụa màu trắng ngà của tôi, trông vô cùng thảm hại.
Tôi phải cảm ơn cốc nước này của hắn.
Đã làm bản thân hoàn toàn làm tôi tỉnh ngộ.
Tôi vừa dùng khăn lụa lau vết nước trên áo, vừa lạnh lùng nói với Hoắc Cảnh Dật: "Hoắc Cảnh Dật, anh yên tâm, từ hôm nay cho đến lúc anh chết, tôi đều sẽ 'chăm sóc' anh thật tốt."
Nói xong, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Tôi muốn gặp Sở Sở!"
Phía sau truyền đến tiếng gào thét của Hoắc Cảnh Dật.
Tôi không để ý.
Hoắc Cảnh Dật bắt đầu phát điên: "Lương Thư, em có nghe tôi nói không hả, tôi muốn gặp Sở Sở!"
"Đừng tưởng em không cho tôi gặp Sở Sở thì tôi sẽ đổi ý."
"Đợi tôi ra viện nhất định sẽ ly hôn với em!"
"Lương Thư... Lương Thư tôi gọi em có nghe thấy không... Ư... Đau..."