Lương Thư

Chương 4



Tôi dừng lại, quay người nhìn Hoắc Cảnh Dật.



Hoắc Cảnh Dật tưởng tôi bị hắn uy hiếp, sợ rồi, vừa vã mồ hôi lạnh ôm bụng, vừa tiếp tục uy hiếp: "Lương Thư, bây giờ tôi vẫn là chồng của em, em bắt buộc phải..."



Tôi mặt không cảm xúc đi đến giường bệnh, cất lọ thuốc giảm đau trên tủ đi.



Sau đó, rời đi không hề ngoảnh lại.



7



"Phu nhân, tổng giám đốc trông có vẻ rất đau đớn, có cần gọi bác sĩ đến xem không ạ?"



Trợ lý của Hoắc Cảnh Dật, Tống Phi, đứng ở cửa phòng bệnh, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Hoắc Cảnh Dật, mặt đầy lo lắng và sốt ruột.



Anh ta muốn xông vào.



Nhưng bốn vệ sĩ đứng ở cửa là do tôi sắp xếp.



Không có lệnh của tôi, họ đến một con ruồi cũng không cho vào.



Huống chi, bệnh viện này là của Lương Thị.



"Phu nhân... Tổng giám đốc thật sự rất đau đớn. Xin cô, hãy để bác sĩ qua xem đi ạ."



Tống Phi thấy tôi liền không ngừng van xin.



Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Cơm của Lâm Sở Sở, chắc anh cũng ăn không ít nhỉ?"



"Ơ... Gì ạ? Phu nhân nói gì, tôi không hiểu." Tống Phi miệng thì chối, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ chột dạ không dám nhìn thẳng vào tôi.



"Nếu tôi nhớ không nhầm, tiền phẫu thuật tim cho em gái anh năm đó là tôi trả đúng không? Bố mẹ anh bị lừa đảo qua mạng, tiền cũng là tôi nhờ người đòi lại. Khách sạn năm sao anh và bạn gái định tổ chức đám cưới là tôi dùng quan hệ giúp anh đặt được lịch..."



"À đúng rồi, công việc của bạn gái anh..."



Tống Phi đã như đối mặt với đại địch, hoảng hốt giải thích: "Phu nhân, tôi... tôi..."



Tôi cười lạnh một tiếng: "Bây giờ anh còn thấy Hoắc Cảnh Dật cần bác sĩ nữa không?"



"Đương..."



"Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."



Tống Phi dường như không ngờ tôi lại tuyệt tình đến vậy, lại dùng tiền đồ của anh ta và bạn gái để uy h.i.ế.p anh ta.



Tức giận mà không dám nói.



Tôi không quan tâm sự vong ơn bội nghĩa của Tống Phi, chỉ coi như nuôi một con ch.ó không nghe lời.



Thấy anh ta không nói gì, tôi lấy điện thoại từ trong chiếc túi Hermes đính kim cương vừa quẹt thẻ phụ của Hoắc Cảnh Dật mua được, gọi cho trợ lý của tôi: "Bảo bộ phận pháp lý soạn một thư luật sư khởi kiện Bạch Huệ lợi dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản công ty."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Đúng, nộp lên tòa án ngay lập tức."



"Không hòa giải, truy cứu trách nhiệm của Bạch Huệ theo pháp luật."



Bạch Huệ là bạn gái của Tống Phi, hiện đang làm nhà sản xuất điều hành tại Lương Thị Media.



"Con người tôi, đối với kẻ phản bội chưa bao giờ mềm lòng."



Tống Phi như vậy.



Bạch Huệ cũng thế.



Hoắc Cảnh Dật càng không ngoại lệ.



Tôi đi lướt qua Tống Phi mặt mày xám ngoét, đẩy cửa phòng bệnh ra.



Hoắc Cảnh Dật bị cơn đau dạ dày hành hạ đến sắp ngất đi, thấy tôi liền gắng gượng chút sức lực cuối cùng: "Lương Thư... Sở Sở đâu? Tôi muốn gặp Sở Sở!"



Tôi đặt hộp cơm lên bàn trà, ngồi xuống.



Vừa thong thả mở hộp cơm, vừa cười nói: "Nghe nói Lâm Sở Sở giỏi nấu đồ Tứ Xuyên nhất, nên hôm nay tôi đặc biệt mời đầu bếp Tứ Xuyên đến làm món thịt heo xào Tứ Xuyên, đậu phụ Ma bà, thịt luộc sốt tỏi, thịt bò Tứ Xuyên."



"À đúng rồi, còn có món phổi bò sở trường nhất của Lâm Sở Sở nữa."



"Cay tê đậm đà, đảm bảo không thua kém món Lâm Sở Sở làm đâu."



Mùi thức ăn thơm nức cả phòng bệnh khiến tôi thèm nhỏ dãi, tiếc là tôi không ăn cay được.



Hồi mới quen Hoắc Cảnh Dật, anh ta biết tôi không thích ăn cay nên bản thân cũng bỏ luôn.



Sau này cưới nhau rồi, trên bàn ăn tuyệt đối không bao giờ có lấy một quả ớt.



"Năm ngoái lúc Tết ấy, anh còn cố ý bảo bếp làm món phổi bò, lúc đó bố mẹ còn trêu anh ngấm ngầm khoe tình cảm."



"Lúc đó anh cười dịu dàng ngọt ngào lắm, hệt như hồi mười mấy tuổi mình lén nắm tay nhau trên sân thể dục. Nên dù không ăn được cay, tôi cũng cắn răng ăn hết sạch."



Hậu quả là tôi phải nằm viện cả tháng, ăn cháo loãng suốt ba tháng trời mới dưỡng lại được cái dạ dày.



"Hoắc Cảnh Dật, anh phụ bạc tình yêu của tôi, vậy anh bảo xem, sao tôi có thể để yên cho Lâm Sở Sở được?"



Lúc tôi nói những lời này, gương mặt Hoắc Cảnh Dật ngoài sự đau đớn vì bị cơn đau dạ dày hành hạ ra thì chỉ còn lại vẻ lạnh lùng dành cho tôi.



Nhưng khi tôi nói sẽ không để Lâm Sở Sở yên ổn, anh ta lập tức căng thẳng như thể tận thế đến nơi.



Sự căng thẳng này, tôi không phải chưa từng thấy. Chỉ tiếc là, vật đổi sao dời, mọi thứ đã khác xưa rồi.



"Trong món phổi bò làm gì có vợ chồng, nên anh và Lâm Sở Sở chỉ có thể là một đôi chó má mà thôi."



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com