Lương Thư

Chương 5



Chẳng cần bác sĩ dặn dò, tôi cũng biết tỏng người bị ung thư dạ dày tuyệt đối không được ăn cay.



Nhưng tôi cứ muốn làm cho Hoắc Cảnh Dật đau khổ đấy.



Anh ta đau khổ thì tôi mới hả hê.



"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt muốn g.i.ế.c người đó nữa. Anh không ăn thì sẽ c.h.ế.t đói. Anh mà chết, tôi sẽ cho Lâm Sở Sở đi theo anh luôn. Sao hả, tôi - người vợ cả này - rộng lượng quá đúng không?"



Hoắc Cảnh Dật yếu ớt đe dọa: "Lương Thư!"



Tôi chẳng thèm bận tâm.



"Hay là thế này đi, Hoắc Cảnh Dật, anh ăn hết chỗ thức ăn này đi, tôi sẽ cho anh gặp Lâm Sở Sở một lần, chịu không?"







Tôi vẫn nhớ như in lời tỏ tình của Hoắc Cảnh Dật.



Anh ta nói: "Tiểu Thư, không có em anh sẽ c.h.ế.t mất."



Hôm đó hoàng hôn trên biển đẹp lắm, tôi mặc một chiếc váy voan trắng, giữa lúc gió biển lướt qua tai, tôi đã e thẹn đáp lại lời tỏ tình của anh ta.



Vậy mà giờ đây, chỉ để gặp một người đàn bà khác, anh ta đã vứt cả cái c.h.ế.t ra sau đầu.



Tôi gọi vệ sĩ vào, đổ hết thức ăn vào thùng rác.



Nhưng Hoắc Cảnh Dật, vì muốn gặp Lâm Sở Sở một lần, lại bất chấp tất cả, ôm lấy thùng rác mà điên cuồng nhét thức ăn vào miệng.



Bộ đồ bệnh nhân trên người anh ta đã ướt đẫm mồ hôi vì ăn cay.



Hóa ra, người phụ nữ vứt bỏ tình yêu rồi, thật sự có thể trở nên tàn nhẫn đến thế.



"Ăn đi, ăn nhiều vào. Nhất là món phổi bò ấy, đó là món tủ của Lâm Sở Sở mà."



9



Hoắc Cảnh Dật ngất đi.



Bác sĩ ngập ngừng nói với tôi, không thể để Hoắc Cảnh Dật ăn cay nữa, nếu không anh ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng.



Tôi tỏ vẻ bất lực: "Anh ấy sống c.h.ế.t đòi ăn chỉ vì muốn gặp cô bồ nhí thôi."



Bố mẹ Hoắc đang tức giận nghe vậy, biết mình đuối lý, lời quát mắng đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong.





Tôi rưng rưng nước mắt, giả vờ tủi thân: "Bố mẹ ơi, là Cảnh Dật nói anh ấy chọc giận Lâm Sở Sở nên phải ăn hết đồ ăn cô ta làm để xin lỗi. Tính anh ấy thế nào, bố mẹ biết rồi đấy, con khuyên thế nào cũng không được."



Ông bà Hoắc đối xử với tôi rất tốt, cực kỳ tốt, còn hơn cả con gái ruột.



Nhưng tôi cũng biết, miệng họ thì nói muốn cắt đứt quan hệ với Hoắc Cảnh Dật, còn chuyển hết tài sản vốn định cho anh ta sang tên tôi, nhưng lén lút lại bảo với Lâm Sở Sở rằng chỉ cần cô ta sinh cho Hoắc gia một đứa con trai, Hoắc gia sẽ ngầm chấp nhận sự tồn tại của mẹ con họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Sau khi biết chuyện này, chút áy náy cuối cùng tôi dành cho ông bà Hoắc cũng tan thành mây khói.



Người không vì mình, trời tru đất diệt.



Huống chi, là Hoắc Cảnh Dật có lỗi với tôi trước.



"Con cũng không biết làm sao Lâm Sở Sở đưa được cơm vào đây nữa." Tôi càng tỏ ra ấm ức, ánh mắt nhìn ông bà Hoắc như muốn hỏi: "Chẳng lẽ là do hai người cho người mang vào?"



Ông bà Hoắc thấy thế liền im bặt.



Còn về chuyện cơm nước do Lâm Sở Sở tự tay làm được đưa vào bằng cách nào ư? Trong lòng ông bà Hoắc rõ như gương sáng.



Ngay chiều hôm đó, ông Hoắc đã tự quyết định sa thải Tống Phi.



"Giết người" đâu cần phải tự làm bẩn tay mình?



10



Bác sĩ nói tế bào ung thư của Hoắc Cảnh Dật đã di căn, sống được nhiều nhất là nửa năm nữa.



Ông bà Hoắc không chấp nhận được, đã mời đội ngũ y tế chuyên nghiệp từ nước ngoài về hội chẩn cho Hoắc Cảnh Dật.



Kết luận đưa ra vẫn là nhiều nhất nửa năm.



Chỉ sau một đêm, ông bà Hoắc trông già đi trông thấy, ông Hoắc càng không chịu nổi cú sốc này, lại phải nhập viện lần nữa.



Mãi đến lúc này, Hoắc Cảnh Dật mới thực sự nhận ra mình sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.



Anh ta hoảng loạn.



Anh ta sợ hãi.



"Lương Thư, em nói cho anh biết đây là giả đúng không? Sở Sở ngày nào cũng dồn hết tâm tư vào ba bữa cơm, anh còn cười cô ấy có phải học trên mạng cái câu 'muốn giữ trái tim đàn ông phải đi qua dạ dày' không, làm sao anh có thể bị ung thư dạ dày được chứ..."



"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."



"Lương Thư, em đừng hòng dùng cách này để trói buộc anh, anh yêu Sở Sở, anh chỉ yêu một mình cô ấy thôi!"



Hoắc Cảnh Dật mặt mày trắng bệch, yếu ớt như thể chỉ một cơn gió cũng đủ thổi bay anh ta.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng tôi biết, tình yêu anh ta dành cho Lâm Sở Sở vững như bàn thạch.



Rõ ràng lòng đã nguội lạnh như tro tàn, vậy mà vẫn không có tiền đồ mà đau nhói.



Người đàn ông tôi yêu suốt mười một năm trời.



Giờ như một đống phân chó.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com