1
Thượng Kinh, tuyết lớn.
Sáng sớm, Phó Hành lại quên mang theo thẻ bài.
Ta đang định sai người đưa tới Hàn Lâm viện, thì Tiểu Thúy tức tối chạy vào:
“Tiểu thư, hôm nay cô gia được nghỉ. Nhưng người lại cùng biểu tiểu thư mặt dày kia đến chùa Báo Ân dâng hương rồi!”
“Ồ.”
Ta đặt thẻ bài xuống, truyền dọn bữa sáng.
“Tiểu thư, sao người cứ làm như chẳng có chuyện gì vậy? Người cứ để họ làm càn thế sao?”
Lời Tiểu Thúy đầy căm giận.
“Canh này khá ngon.”
Ta chậm rãi hớp một ngụm canh nóng.
Tiểu Thúy tức đến đỏ hoe vành mắt.
“Cô gia cũng là người từng đọc thánh hiền thư! Biểu tiểu thư chẳng phải cũng là khuê nữ quan gia sao? Sao lại chẳng biết liêm sỉ như thế?”
Nàng lớn lên cùng ta, lại là nha hoàn hồi môn, càng cảm thấy bất bình thay ta.
Nhất là từ năm ngoái, khi Phó Hành đỗ trạng nguyên, người biểu muội xa kia, Lâm Uyển Khanh, liền dọn vào phủ.O mai d.a.o Muoi
Phó Hành ngày càng không che giấu sự chán ghét đối với ta, đến cả hơi thở ngắn dài, nặng nhẹ khác với Lâm Uyển Khanh, dường như cũng trở thành lỗi lầm.
Vậy mà ta vẫn dỗ dành hắn.
Tiểu Thúy vẫn luôn nghi ngờ ta bị trúng tà.
Bằng không, nàng thật chẳng hiểu nổi, một người như ta, xưa kia gan trời gan đất, chuyện gì cũng dám làm, sao giờ lại vì một nam nhân mà trở nên như biến thành người khác?
Nàng không biết, ta có một nguyện ước.
Một năm chỉ một lần, mà ta đã đợi tròn một năm.
Vì điều đó, chẳng có gì là không thể nhẫn nhịn.
Tiểu Thúy còn định khuyên ta thêm.
Ta liền sai nàng:
“Đi lấy thêm cho ta một lò sưởi tay nữa.”
Nàng vừa đẩy cửa ra, tuyết trên mái hiên rào rào rơi xuống.
Gió cuốn tuyết vùi đầy người.
Lạnh cắt da cắt thịt.
Thượng Kinh này… đúng là năm sau lạnh hơn năm trước.
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước bữa trưa, tuyết ngừng rơi.
Phó Hành sai người gửi thư tới.
Nói đang cùng mấy đồng liêu tụ hội ở lầu Thái Bạch, quên mang bạc, bảo ta đích thân đưa gấp.
Khi ta đến lầu Thái Bạch, bọn họ đã nửa say nửa tỉnh.
Có kẻ trêu đùa:
“Phó huynh thật có phúc. Tẩu tẩu phu nhân chẳng những nhan sắc như hoa, dáng dấp lả lơi quyến rũ, lại biết lo việc nhà, đối với huynh thì một lòng một dạ. Phúc khí này đều để Phó huynh hưởng hết rồi, thật khiến bọn ta ghen tị c.h.ế.t mất!”
Lời nói mang theo vài phần trêu ghẹo.
Phó Hành làm như không nghe ra, cười nhạt:
“Hà hà, phụ thân nàng quả không hổ là thương hộ, tính toán giỏi lắm. Một lòng một dạ? Thật đúng là, muốn rũ bỏ cũng rũ không xong. Cái phúc khí này, các huynh có muốn không?”
Cả bàn phá lên cười sằng sặc.
Tim ta như thắt lại.
Ta biết bọn họ lấy ta làm trò đùa cũng đành, sau lưng đ.â.m chọc ta cũng không sao.O mai Dao Muoi
Nhưng ngay trước mặt mà nói về phụ thân ta như thế… ta thực sự khó mà nhẫn nhịn.
Phải, thương hộ và quan gia khác nhau một trời một vực.
Nhưng thì sao?
Phụ thân của Lâm Uyển Khanh là tứ phẩm thị lang, lại còn có chút họ hàng với hắn.
Nhưng khi hắn đến cầu thân, Lâm gia chưa từng xem trọng, đến một đồng bạc cũng chẳng giúp.
Lúc hắn khốn khó túng quẫn, chính là phụ thân ta lo liệu học phí cho hắn ăn học.
Ngay cả Phó phủ hiện tại, cũng là từ hồi môn phụ thân ta chuẩn bị cho ta mà dựng nên.
Không ai biết, phụ thân ta là thương nhân ngầm của hoàng gia, một nửa việc làm ăn là giao dịch ngầm của hoàng thượng.
Hoàng thượng ban thưởng cho hắn, kỳ thực là do ta thấy hắn bị dồn ép, chán nản, lại hay bị đồng liêu chèn ép, nên ta đã cầu phụ thân giúp.
Ban đầu, ta còn định nhắc nhở hắn, ân sủng của hoàng thượng vốn không đặt lên người hắn.
Phụ thân của Lâm Uyển Khanh xưa nay mang tiếng xấu, lẽ ra nên giữ mồm giữ miệng một chút.
Bảo họ đừng quá phô trương.
Nhưng nghe hắn nói thế, ta cảm thấy, mình nói thêm một lời cũng là thừa.
Ta không bước lên lầu, chỉ giao bạc cho tiểu nhị rồi định rời đi.
Bỗng nghe tiếng Phó Hành từ trên vọng xuống:
“Tiểu nhị, nếu có ai đến tìm ta, cứ đưa thẳng lên đây.”
Hắn vén rèm nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn chạm vào ta.