Trong mắt hắn, bỗng trào lên thứ cảm xúc ta không đọc nổi.
“Đến rồi à? Lên đi.”
Giọng hắn mang theo vài phần men say.
Ta bước lên tầng.
Hắn loạng choạng nhìn lớp tuyết trên áo ta.
“Sao không đi xe đến?”
“Ta muốn đi bộ trong tuyết. Chẳng lẽ ta phải chờ chàng về sao?”
Ta lần lượt đáp lời hắn.
“Phó huynh thật giỏi quản thê tử a. Trời đông tuyết rơi, nói đến là đến. Quả nhiên chưa tới nửa canh giờ, người đã tới nơi.”
Lúc này ta mới hiểu, hắn vốn là đang đánh cược với người ta.
Cá rằng tuyết có to đến mấy, chỉ cần hắn mở miệng, ta sẽ đến trong vòng nửa canh giờ.
Ta nhìn gương mặt hắn, thực sự muốn hỏi một câu:
Làm vậy, rốt cuộc có gì thú vị?
Nhưng nghĩ lại… thôi vậy.
Dù hắn trả lời gì, cũng chẳng còn quan trọng nữa.O mai d.a.o Muoi
“Nàng về trước đi. Một lát ta và Uyển Khanh sẽ về sau. Uyển Khanh đang dùng bữa với mấy tiểu thư ở nhã gian Trúc Vận bên cạnh. Nàng tiện thể thanh toán luôn đi.”
Ta đáp khẽ một tiếng, quay người định xuống lầu.
Hắn bỗng túm chặt lấy tay ta, chăm chú nhìn vào mặt ta:
“Giang Đường, nàng thật sự không giận sao?”
Ta cười cười.
“Có gì đáng giận đâu?”
“Trong lòng nàng, thực sự có ta sao?”
Phó Hành giận dữ hất tay ta ra, quay lưng vào nhã gian.
Khi ta xuống lầu, chưởng quầy cũng có mặt.
Ông ta vốn quen biết cả ta và phụ thân ta.
Vừa thấy ta liền niềm nở chào đón, sau đó như muốn nói lại thôi.
Ta tưởng ông định nói gì đó về mấy lời đàm tiếu của Phó Hành, nên cũng chẳng hỏi.
Dạo gần đây, những lời như vậy ta nghe nhiều rồi.
Cùng lắm thì là chuyện ta bị người ta chê cười mà thôi.
Chỉ không ngờ, lời ông nói ra sau cùng lại khiến ta trở tay không kịp.
“Phó đại nhân ở Kim Phượng lâu tiêu ba ngàn lượng bạc làm một bộ trang sức bằng vàng ròng cho Lâm tiểu thư. Nghe tiểu nhị nói, là lễ đính hôn đó. Cả Thượng Kinh đều biết, hắn sắp bỏ thê tử cưới người khác rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim ta bỗng dưng giật mạnh một cái.
Tựa như bị ai đó bất ngờ nện cho một gậy vào n.g.ự.c, đến không kịp thở.
3
Trên đường trở về, lòng ta cứ bồn chồn không yên.
Lâm Uyển Khanh tuy là thứ nữ, nhưng nhìn cũng biết nàng ta chắc chắn sẽ không chịu làm thiếp.
Phó Hành nhất định sẽ ép ta hòa ly.
Giờ đã chuẩn bị cả lễ đính hôn, xem ra Lâm Uyển Khanh không thể chờ thêm được nữa.
Hôm nay dù đã là cuối tháng Chạp…
Nhưng từ giờ đến hội Thượng Nguyên vẫn còn kha khá ngày.
Bọn họ… đến chừng ấy thời gian cũng chẳng thể đợi nổi hay sao?
Ta phải nghĩ cách gì đó, níu chân hắn thêm ít ngày, đợi hắn cùng ta qua hết hội Thượng Nguyên.
Mải nghĩ mà không để ý dưới lớp tuyết có hòn đá.
Ta giẫm trúng, trẹo cả mắt cá chân.
Chân sưng lên như cái bánh bao, đau đến tận xương tủy.
Đường về phủ, ta đi từng bước từng bước chậm chạp.O mai d.a.o Muoi
Nước mắt, theo từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thật sự rất đau.
Chịu nhục một mình ta còn nhịn được.
Nhưng để phụ thân ta chịu sỉ nhục vô cớ thế này… ta thật không cam lòng.
Thôi thì, phó mặc cho số phận vậy.
Yến Mục, ta không cưỡng cầu giấc mộng Bình Khang phường nữa.
Chàng cũng đừng tiếc nuối nữa, được không?
4
Phó Hành trở về, ta cứ ngỡ hắn sẽ nhắc đến chuyện hòa ly.
Nhưng hắn chẳng nói gì cả.
Thậm chí còn không cùng Lâm Uyển Khanh quay về.
Lần đầu tiên, hắn uống nhiều đến thế, hoàn toàn đánh mất vẻ lãnh đạm thường ngày, cứ nằng nặc bắt ta đỡ hắn.
Ta dìu hắn nằm lên giường, lại đắp chăn kê gối cho ngay ngắn.
Chợt thấy khóe mắt hắn rơm rớm lệ.
“A Đường, giá mà nàng là con gái quan gia thì tốt biết mấy! Nàng biết không, một kẻ thư sinh nghèo như ta, sống trong quan trường chẳng thấy nổi điểm dừng… cảm giác đó là thế nào không?”