Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 15



1

 

Chàng ra đi sớm hơn ta.

 

Hôm đó, tiếng chuông cổ tự nghe buốt lạnh lạ thường.

 

Tiểu Thúy hỏi ta vì sao lại khóc.

 

Ta nói: “Vì ta vui mà.”

 

Ta và chàng… lại gần thêm một bước đến ngày tái ngộ.

 

2

 

Ngày ta rời khỏi nhân thế, lại mơ thấy lần đầu gặp chàng.

 

Đêm Thượng Nguyên ở Bình Khang phường, người đông như nước.

 

Ta để mắt tới xâu kẹo hồ lô cuối cùng bọc đường trắng như tuyết trên giá tre của gánh hàng rong.

 

Một bàn tay đã nhanh hơn ta một bước cầm lấy nó.

 

“Này! Cái đó là của ta!” 

 

Ta buột miệng kêu lên, vươn tay định giật lại.

 

“Tiểu cô nương, phải biết giữ lễ trước sau chứ.” 

 

Một giọng nói trong trẻo pha ý cười vang lên. Là Tiêu Dục.

 

“Trước sau gì? Ta thấy trước nó rồi, tức là ta đến trước!” 

 

Ta không chịu lép vế.

 

“Này, thấy trước là đến trước à? Nàng định ăn gian sao?” 

 

Tiêu Dục cũng không cam lòng.

 

“Phải thì sao?” 

 

Ta chống nạnh trợn mắt nhìn lại.

 

“Được, được, được!” 

 

Yến Mục mỉm cười dễ tính, móc tiền đồng đưa cho người bán.

 

Sau đó, chàng cẩn thận quấn một lớp giấy ở đuôi cây xiên kẹo trong suốt ấy, đưa về phía ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nè, sợ nàng rồi, cô bé tham ăn hay ăn vạ.”

 

Tiêu Dục tức đến hét lên: 

 

“Yến Hoài Cẩn! Ngươi cứ chiều nàng đi! Trọng sắc khinh bạn! Ta nhìn thấu ngươi rồi!”

 

Yến Mục chỉ cười, không biện bạch.

 

Khi ấy, ta cũng chẳng biết chàng là ai, cũng chưa biết gương mặt ấy đã bị gió Bắc Cương táp đến thô ráp nhường nào.

 

Chỉ thấy rằng, lúc chàng cười, gò má ửng hồng thật đẹp.

 

Nụ cười của chàng không phát ra tiếng, chỉ là khóe môi cong lên thành một đường cong dịu dàng.O mai d.a.o Muoi

 

Nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt nhỏ như hạt kê, cũng theo đó mà sinh động hẳn lên.

 

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại đưa tay ra, chạm vào nốt ruồi ấy.

 

Yến Mục rõ ràng không ngờ tới.

 

Chàng theo bản năng muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng lại dừng lại giữa chừng, không tránh nữa.

 

Mặc cho đầu ngón tay ta nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi nhỏ ấy.

 

Chỉ thấy vành tai chàng thoắt cái đã nhuộm một tầng đỏ nhàn nhạt.

 

“Cái nốt ruồi này… trông hay lạ.”

 

Ta nói.

 

“Ừm.” 

 

Chàng khẽ đáp, giọng hơi khàn.

 

Chốc sau, bàn tay lớn ấm áp, có vết chai mỏng, nhẹ nhàng kéo tay ta xuống.

 

Lòng bàn tay chàng nóng hổi, cái nóng ấy từ cổ tay ta lan dần lên.

 

Tim ta cũng lỡ một nhịp, quên cả rút tay về.

 

Cứ thế để chàng nắm lấy, ngơ ngẩn nhìn gò má và vành tai đỏ rực của chàng.

 

Khoảnh khắc đó, muôn vàn sao trời và ánh đèn rực rỡ như đều rơi vào trong ánh mắt chàng đang nhìn ta.

 

- Hết -