18
“Cút! Tất cả cút ra ngoài cho ta!”
Hắn bất ngờ gào lên với Lâm Uyển Khanh và lũ gia nhân đang rình mò, giọng khàn đặc, vỡ vụn như thú dữ bị dồn đến đường cùng.
Khoảnh sân trước rộng lớn, giờ chỉ còn lại ta và hắn.
Hắn nhìn ta rất lâu, ánh mắt mất hồn, rồi xoay người bước về phía thư phòng, bước chân loạng choạng.
Ngọn đèn trong thư phòng, sáng suốt cả đêm.
Nhưng bầu không khí lại tĩnh lặng như cái c.h.ế.t, yên ắng đến rợn người.
Mãi đến canh ba, bỗng vang lên một tiếng gào xé họng.
Giống như dã thú bị thương, vừa đau đớn, vừa uất ức, vừa đầy đố kỵ và tuyệt vọng đến tận xương.
Rồi sân lại chìm vào màn đêm nặng nề.
Sáng hôm sau, ta đem giấy hòa ly đưa cho Phó Hành.
Hắn ngồi sau bàn, liếc qua một cái rồi khàn giọng nói:
“Hôm nay nha môn đóng cửa, không làm thủ tục được. Ngày mai… ngày mai lại nói.”
Chúng ta hẹn nhau giờ Tỵ đến nha môn.
Chưa đến giờ Thìn, Tiểu Thúy đã hấp tấp chạy đến:
“Tiểu thư, cô gia… cô gia biến mất rồi! Thư phòng không có, phòng ngủ cũng không! Chẳng lẽ cô gia đổi ý? Chẳng lẽ cô gia muốn giữ tiểu thư lại?!”
Ta lắc đầu: “Không đâu.”
Phó Hành từ nghèo khó đi lên, là kẻ tinh ranh. O mai d.a.o Muoi
Hắn biết cân đo thiệt hơn.
Quả nhiên, đúng giờ Tỵ, bóng dáng Phó Hành cuối cùng cũng xuất hiện nơi hành lang dẫn ra cổng lớn.
Hắn bước từng bước, ngược chiều ánh sáng ban mai, khiến ta cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cho đến khi hắn đứng trước mặt ta, ta mới phát hiện, nơi khóe mắt trái của hắn, rõ ràng có thêm một nốt “chu sa” đỏ tươi đến chói mắt!
Màu đỏ ấy tươi lạ thường, như thể chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhỏ m.á.u.
Nét đỏ ấy, trên gương mặt tái nhợt và đôi mắt đầy tơ m.á.u của hắn, khiến người ta rùng mình, ma mị đến đáng sợ.
Không khí c.h.ế.t lặng.
Ngay cả Lâm Uyển Khanh chạy theo phía sau cũng phải bụm miệng lại, mắt trừng tròn, hoảng loạn nhìn Phó Hành.
Phó Hành mặc kệ ánh mắt của mọi người, chỉ chăm chăm nhìn ta, giọng run rẩy:
“Giang Đường… nàng xem… bây giờ… ta giống hắn chưa? Nàng có thể không đi không?”
Ta nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
“Phó Hành, như thế này… chỉ khiến ngươi trở thành một trò cười.”
Một câu nói, khiến hắn đứng chôn tại chỗ, không nói nổi thêm lời nào.
19
Thành trì sừng sững của Thượng Kinh dần hóa thành một vạch mực lạnh phía sau lưng.
Không khí vùng Giang Nam mềm mại như lụa nước, lặng lẽ bao bọc lấy tâm can từng phủ đầy giá lạnh và bụi trần suốt bao năm.
Ngày tháng trôi qua như dòng sông đào, lững lờ xuôi dòng.
Ta tiếp quản một phần việc kinh doanh của phụ thân tại Giang Nam.
Lụa, trà, sứ từ khắp thiên hạ trôi qua đầu ngón tay ta, hóa thành sổ sách rõ ràng và tuyến hải hành mạch lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta từng bước trên những lầu son giữa mưa bụi, cũng từng đặt chân đến các bến cảng xa xôi nơi xứ người.
Thế gian rất rộng, rộng đủ để chứa một trái tim không còn bị giam cầm trong khuôn khổ nhỏ hẹp.
Ta rất mãn nguyện.
Chỉ cần biết chàng đang sống ở đâu đó, ta đã có thể sống tốt.
Nghe nói Phó Hành cuối cùng cũng cưới Lâm Uyển Khanh.
Nhưng hắn thường than phiền rằng Lâm tiểu thư vụng về, tính tình thất thường, còn không bằng một “nữ thương nhân”.
Lâm Uyển Khanh sống trong thất vọng và trách móc, dần trở nên điên dại.O mai d.a.o Muoi
Nghe được những lời ấy, ta chỉ thấy như đang nghe một câu chuyện vô nghĩa, chẳng hấp dẫn cũng chẳng liên quan.
Thái tử Tiêu Dục trở thành đối tác làm ăn vững chắc nhất của ta.
Ngài ấy cười nói:
“Thân phận Giang chưởng quầy còn mang lại nhiều lợi ích thiết thực và đáng tin hơn cái tên Giang Đường nhiều.”
Chấp niệm, giấu trong đáy mắt ngài ấy.
Ngài ấy vờ như không có. Ta cũng vờ như không thấy.
Thế là tốt rồi.
20
Ta không quay lại Thượng Kinh, cũng không bước chân đến con phố ấy lần nào nữa.
Mỗi dịp Thượng Nguyên, ta sẽ quay về tiểu viện ở Tô Châu.
Ở đó, Tiểu Thúy trồng một cây tuyết tùng.
“Tìm mãi mới có một cây coi được! Chỉ không biết nó có sống nổi không…”
Chắc chắn là sống được.
Cây tuyết tùng ấy xanh tươi, lá kim dày đặc, dưới ánh nắng lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ.
Trong sân nhà ta, cũng có được hương vị của chàng.
Ta thường đến cổ tự gần nhà.
Ta từng cầu nguyện được gặp chàng, và ta đã gặp.
Nên ta cầu nguyện, kiếp sau, ta vẫn muốn gặp lại chàng.
Hôm đó, xuân ý đã nồng.
Cây ngọc lan trăm tuổi trong chùa nở trắng như mây, mùi hương đậm đặc ngập tràn mọi ngóc ngách của đại điện.
Ta như thường lệ quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt, thả lòng, tâm trí hòa tan vào không gian an tĩnh chan hòa hương hoa và tiếng kinh.
Ngay khoảnh khắc ấy, khi vạn vật đều lặng, tâm hồn hoàn toàn tĩnh tại.
Một luồng khí tức, cực kỳ nhẹ, cực kỳ trong, nhưng mang theo một nhiệt độ đặc biệt, khắc sâu vào linh hồn, xuyên qua mùi hương nồng nàn của ngọc lan và trầm hương, nhẹ nhàng rơi xuống người ta, như làn gió trong lành nhất phương Bắc mang theo chút nắng ấm.
Ta không nhúc nhích, quỳ ở đó, để nước mắt tràn đầy trong niềm hân hoan và vui sướng.
Nếu chàng nhận ra ta, ta sẽ nhận lại chàng.
Nếu chàng không nhận, ta cũng sẽ không nhận.
Số phận đã đối xử với ta thế này, ta không còn điều gì hối tiếc nữa.
Ta có cây tùng trong sân, có làn gió mang theo tin tức.
Và có chàng vẫn đang sống.
Thế là đủ cho một kiếp người.