Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 5



Ta cố nuốt viên kẹo, khẽ nói: “Được.”

 

Nuốt gấp quá, nước mắt lại rơi ra.

 

Hắn liếc nhìn ta, vẫn lạnh nhạt như mọi khi:

 

“Đừng khóc lóc gây rối! Nếu nàng cứ dây dưa mãi, thì sẽ chẳng còn gì hết. Ta là người vào các làm quan, nàng là con gái thương hộ. Làm loạn lên, nàng nên biết mình chẳng được gì đâu. Còn nữa…”

 

Hắn chợt khựng lại.

 

“Sao cơ? Nàng vừa nói gì?”

 

Ta đáp: “Ta đồng ý hòa ly rồi.”

 

Đúng lúc ấy, pháo hoa nổ vang, rực sáng như ban ngày.

 

Dòng người bắt đầu chen chúc.

 

Chỉ riêng hai ta, đứng yên tại chỗ.

 

Mặt hắn đỏ bừng như chiếc lồng đèn treo trên cao.O mai Dao Muoi

 

“Giang Đường, nàng có biết mình đang nói gì không?”

 

“Ừ.”

 

Hắn thoáng sững người.

 

“Vài hôm nữa nàng nghĩ kỹ lại rồi trả lời ta cũng không muộn.”

 

“Không cần nghĩ nữa.”

 

Ta dứt khoát đáp.

 

Cũng trách ta ngày đó quá tham.

 

Chỉ vì thấy gương mặt hắn giống chàng, liền để hắn bước vào lòng mình.

 

Vì theo đuổi hắn, ta thu lại cả tính khí bướng bỉnh và ham chơi của mình, tự ép bản thân trở thành người hắn thích.

 

Giờ phút này, con người thật trong ta như muốn vùng vẫy trồi lên.

 

Khiến ta không còn chút sức lực nào để quay đầu nhìn lại hắn nữa.

 

Xin lỗi chàng, Yến Mục.

 

Hội Thượng Nguyên nợ chàng, ta không thể trả được rồi.

 

Hẹn đến lúc gặp lại, sẽ trả cho chàng sau.

 

Ta nhìn Phó Hành, trịnh trọng nói lời từ biệt:

 

“Phó Hành, ta và chàng… đến đây là hết.”

 

7

 

Phó Hành trừng mắt nhìn ta đầy kinh ngạc.

 

Một lúc sau, hắn nghẹn giọng nói:

 

“Thì ra nàng đã sớm muốn chia tay với ta rồi, phải không?”

 

Câu hỏi ấy thật buồn cười, nghe như thể là ta phụ hắn vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn dò xét nhìn ta lần nữa rồi nói tiếp:

 

“Hay là… nàng lại đang giở trò gì đó?”

 

Xem ra, vì ta không khóc lóc ầm ĩ nên hắn không tin nổi.

 

Cũng đúng thôi, theo con mắt thế gian, thương nhân với quan lại là hai tầng trời đất.

 

Mất đi hắn, ta hẳn nên náo loạn một trận mới phải.

 

Nhưng hắn đâu biết, phụ thân ta không phải hạng thương nhân tầm thường.

 

Ngay cả hoàng thượng còn muốn nương nhờ nữa là.

 

Chúng ta suy cho cùng, cũng chỉ là một cuộc giao dịch tình cảm không thành, giờ dừng lỗ mà thôi.

 

Làm ầm lên cũng chẳng để làm gì.

 

Ta vừa định mở miệng nói "Thôi vậy, chia tay nhau, ai vui buồn nấy chịu đi", thì Lâm Uyển Khanh xuất hiện.O mai d.a.o Muoi

 

“Biểu ca, thật trùng hợp, huynh cũng đi dạo Bình Khang phường  à?”

 

Câu “thôi vậy” của ta lập tức nghẹn trong cổ họng.

 

Ta lạnh lùng nhìn nàng, khẽ nhíu mày.

 

Rõ ràng không phải đào hát, cớ gì vì một nam nhân mà phải diễn kịch dở thế kia?

 

Phó Hành nhìn ta, mỉm cười.

 

Hắn tưởng ta khó chịu vì ghen.

 

Cứ để hắn nghĩ vậy đi.

 

Dù gì chúng ta cũng còn phải đi cùng đoạn đường này nữa.

 

Vì đường khác thì phải vòng rất xa, ta không muốn thiệt thòi bản thân để phải đi nhiều hơn.

 

Dù họ nghĩ gì, làm gì, thật ra đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa rồi.

 

Không ngờ hai người họ lại như đang đóng một vở kịch vậy.

 

Ta nhìn một hồi cũng thấy có chút thú vị.

 

Lâm Uyển Khanh thì như chim nhỏ nép bên cạnh Phó Hành.

 

Thân thể cố ý vô tình va vào nhau, khẽ chạm rồi tách ra, cổ trắng ngần hơi nghiêng, khuôn mặt đỏ bừng.

 

Mỗi động tác đều thuần thục như nước chảy mây trôi.

 

Thế nhưng mãi vẫn chẳng có tiến triển gì thêm.

 

Ta nhìn mà còn thấy sốt ruột thay cho họ.

 

Trong tiểu thuyết thông thường, đến đoạn này thì Trương Sinh đã nhảy tường từ lâu rồi, sao lại còn dây dưa lề mề thế này?

 

Chẳng lẽ là vì ta còn đứng ở đây?

 

Nếu thật như vậy, ta thật muốn nói: không cần thiết, thật sự không cần thiết.

 

Không cần kiêng kỵ ta đâu.