Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 4



“Tiểu thư, nếu hôm nay cô gia rủ người đến Bình Khang phường, người nhất định đừng đi! Cái ả biểu tiểu thư mặt dày kia đã hẹn sẵn ở ngã tư để giả vờ tình cờ gặp mặt rồi!”

 

Ta chỉ khẽ cười nhạt.

 

“Sao có thể không đi được?”

 

Đêm hội Thượng Nguyên ở Bình Khang phường là điều ta yêu thích nhất.

 

Nơi ấy, ta từng gặp được Yến Mục.

 

Bọn ta vốn đã hẹn thề, cả đời cùng nhau ngắm tuyết, thưởng trăng.

 

Ta không nên vì một lần giận dỗi trẻ con mà bỏ lỡ dịp cuối cùng đi dạo cùng chàng ở nơi đó.

 

Chàng đã chờ ta suốt một đêm.

 

Chàng mang theo tiếc nuối mà ra đi.

 

Trước khi đi, còn để lại cho ta một tờ giấy nhỏ:

 

"Dù thân hóa tuyết trắng trên núi xanh, người là ánh trăng trong lòng chẳng thể tan."

 

Ta từng nghĩ, mình còn có cơ hội.

 

Không ngờ chàng lại chiến tử nơi biên ải phía Bắc.O Mai d.a.o Muoi

 

Đêm hội Thượng Nguyên ở Bình Khang phường là điều ta nợ chàng.

 

Là nỗi niềm không thể buông xuống, cũng là một điều không thể bỏ lỡ của riêng chúng ta.

 

Tiểu Thúy khoác cho ta một chiếc áo hồ cừu.

 

“Tiểu thư, mùa đông năm nay thật sự lạnh quá. Hôm nay con tiện nhân đó nói, nếu cô gia vẫn không chịu mở lời, thì nàng ta sẽ không khách sáo nữa. Nàng ta không thể đợi thêm được rồi. Tiểu thư nói xem, là chuyện gì chứ?”

 

Ôi, còn là gì nữa?

 

Lâm Uyển Khanh chưa thấy đến nguyệt tín.

 

Nhưng may là, cuối cùng cũng tới hội Thượng Nguyên rồi.

 

Phó Hành quả nhiên hẹn ta đi Bình Khang phường xem hội đèn.

 

6

 

Đêm Thượng Nguyên, Kim Ngô không cấm giới nghiêm.

 

Bình Khang phường đèn rực rỡ như ban ngày, người đông như trẩy hội, khắp nơi ngát hương, tay áo hồng phấp phới.

 

Chỉ riêng ta, lại cảm thấy cái lạnh ngấm dần từng chút một.

 

Lâm Uyển Khanh đứng chờ sẵn ở ngã tư.

 

Buổi chiều trong phủ, nàng ta đã ngồi ngay trước mặt ta và Phó Hành, tay không ngừng xoa bụng.

 

Còn cố ý hỏi ta có ô mai chua không.

 

Vừa là để chọc tức ta, cũng vừa là để uy h.i.ế.p Phó Hành.

 

Hôm nay chính là kỳ hạn cuối nàng ta đặt ra cho hắn.

 

Ta biết, đêm nay Phó Hành sẽ đề nghị hòa ly với ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng ta chỉ nghĩ, nếu hắn chịu đợi đến tận cuối phố mới nói, thì bao chuyện giữa ta và hắn xem như xóa sạch.

 

Tuy rằng hắn vì người khác mà ruồng bỏ ta là sự sỉ nhục…

 

Nhưng ta vì người khác mà tìm đến hắn, chẳng phải cũng là một kiểu sỉ nhục hay sao?

 

Chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân.

 

Không ai là người tốt cả.

 

Cứ xem như, chẳng ai nợ ai nữa.

 

Chỉ cần đi hết Bình Khang phường là được.

 

Đến nơi náo nhiệt, ta đang ngắm thỏ ngọc, hắn hé môi, rồi lại ngậm lại.

 

Đi đến chỗ đèn thưa, ta đang thả hoa đăng, hắn lại mở miệng… rồi cũng thôi.

 

Sắp đến ngã tư rồi.

 

Xâu kẹo hồ lô trong tay ta cũng chỉ còn đúng một viên cuối cùng.

 

Ta tính toán, không cần đến tận cuối phố.

 

Chỉ cần ta ăn xong viên cuối, mà hắn mới mở miệng nói hòa ly, ta sẽ xem như hắn đã thật lòng đi với ta một đoạn đường.O mai d.a.o Muoi

 

Chỉ còn vài bước nữa thôi.

 

Nhưng hắn vẫn mở miệng rồi.

 

Giọng nói bình thản như thể đang kể chuyện chẳng liên quan gì đến cả hai:

 

“Giang Đường, chúng ta hòa ly đi.”

 

Lúc đó, ta vừa đứng đúng tại ngã tư, bỏ viên kẹo hồ lô cuối cùng vào miệng.

 

Chua đến nỗi nước mắt rơi lã chã.

 

Thật đáng tiếc.

 

Chỉ còn một chút nữa thôi là ta ăn xong rồi.

 

Nhưng thôi vậy.

 

Duyên số là như thế, nửa phần cưỡng cầu cũng chẳng được.

 

Chỉ là viên kẹo chua quá, khiến ta nghẹn lời không nói nổi.

 

Chỉ có thể khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

 

Nhưng hắn không nhìn ta.

 

Cúi đầu, tiếp tục nói rành rọt:

 

“Sau này nàng cũng chẳng tìm được ai tốt hơn ta, chắc cũng chẳng muốn tái giá đâu. Lúc rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm nàng, nàng cũng không đến nỗi quá khó sống. Nhà cửa, ruộng vườn, ta để lại cho nàng hai phần, đủ để nàng tự nuôi sống mình.”

 

Hắn nói trôi chảy, không hề vấp váp.

 

Xem ra trong lòng đã luyện tập rất nhiều lần rồi.